Hắn giơ tay lên, trong tay là hỏa liên, nhắm thẳng vào không trung, ngọn lửa đỏ rực tỏa ra như mưa lửa khiến những tấm phù lôi xung quanh tan rã gần như không còn:
“Ngươi đang nói bậy gì đó?”
“Ta nói bậy?” Đoạn Tử Duy cười lạnh một tiếng, tay vẫn không ngừng động tác, lại móc ra một xấp phù lôi thăng giai bát phẩm, “Nếu không phải tại ngươi, Hứa Vãn Từ sao có thể từ Chấp Pháp Điện còn sống trở ra?!”
“Ngươi còn dám đem Thu Ninh ném sang một bên, tung tăng chạy tới Vạn Kiếm Phong tìm Hứa Vãn Từ nịnh bợ?!”
Hắn càng nói càng tức, đột nhiên cầm phù lôi bát phẩm trong tay hướng về ngọc bội trữ vật, khẽ quét tay áo, chuẩn bị tìm kiếm pháp khí có lực sát thương mạnh hơn.
Nghe hắn nhắc đến ba chữ Hứa Vãn Từ, ánh mắt Sở Thanh Xuyên thoáng hiện lên nét phức tạp.
Nhưng rất nhanh, hắn đã khôi phục lại bình tĩnh, vung ống tay áo lên, linh khí như ngân châm phá vỡ động tác của Đoạn Tử Duy:
“Chuyện của Hứa Vãn Từ, là do đại trưởng lão và nhị trưởng lão cùng quyết định, không liên quan tới ta.”
“Còn về những chuyện khác, ta không cần thiết phải giải thích với ngươi.”
Đoạn Tử Duy nhìn pháp khí phòng ngự trên cổ tay phát ra linh quang, khẽ lắc tay.
Hắn hừ lạnh, vẻ mặt đầy trào phúng:
“Không liên quan tới ngươi?”
“Hứa Vãn Từ làm Thu Ninh bị thương, chứng cứ rành rành, nếu không phải vì ngươi, các trưởng lão sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng?”
Nói tới đây, hắn ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa lạnh lẽo thấu xương, giọng nói hạ thấp mang theo sự đồng cảm châm chọc:
“Cũng đúng, Hứa Vãn Từ yêu ngươi đến vậy, lại còn ở bên cạnh ngươi bưng trà rót nước, quan tâm săn sóc, không hề giấu diếm mà đem toàn bộ chí bảo của nàng dâng lên cho ngươi.”
“Ngươi luyến tiếc nàng, cũng là chuyện thường tình.”
Nghe hắn nói vậy, bước chân đang định rời đi của Sở Thanh Xuyên bỗng khựng lại.
Không biết hắn nhớ tới điều gì, giọng nói trở nên tối nghĩa:
“Ngươi nghĩ sai rồi.”
“Hứa Vãn Từ… nàng không hề có tình ý với ta.”
Đôi mắt Đoạn Tử Duy lập tức trầm xuống, hắn kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được:
“Sở Thanh Xuyên, ngươi điên rồi sao?!”
“Hứa Vãn Từ mà lại không yêu ngươi??!!”
“Vì muốn giải vây cho bản thân cũng phải nghĩ ra lý do nghe thuận tai chút chứ.” Giọng hắn càng lúc càng tức giận, sắc mặt đỏ bừng, “Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?!”
Sở Thanh Xuyên nghe tiếng quát giận của hắn, trên mặt đã không còn sự tự tin như trước.
Đã từng, hắn cũng từng nghĩ như vậy.
Nghĩ rằng Hứa Vãn Từ yêu hắn sâu đậm, rằng nàng si tình không hối hận, đời này chỉ có hắn.
Nhưng…
Hắn vô thức nhớ đến những gì xảy ra trên Vạn Kiếm Phong.
Nhớ đến nụ cười bình thản vui vẻ của nàng khi quyết ý tìm đến cái chết, nhớ đến dáng vẻ cô độc lúc nàng tỉnh lại.
Nhớ đến ánh mắt nàng sau khi tỉnh, trong đó… không còn có hắn.
Hắn khẽ rũ mi, che giấu mọi cảm xúc trong mắt, giọng nói bình thản:
“Hứa Vãn Từ chỉ là nhận lầm ta thành người nàng yêu.”
“Hiện tại chân tướng đã rõ ràng, nàng tự nhiên…”
Đã không còn lý do gì để tiếp tục yêu hắn.
Sở Thanh Xuyên còn chưa nói dứt lời, đã bị tiếng quát cắt ngang:
“Cho nên, nàng liền lấy lý do này lừa ngươi, để ngươi buông tha nàng?”
“Yêu nhầm người, nhầm chuyển thế?” Đoạn Tử Duy ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy trào phúng, “Ngươi đừng nói với ta là ngươi tin thật đấy.”
Hắn chính mắt thấy được Hứa Vãn Từ cố chấp với Sở Thanh Xuyên đến mức nào.
Chỉ cần Sở Thanh Xuyên có mặt, Hứa Vãn Từ nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh hắn, ánh mắt chưa bao giờ rời đi nửa phần.
Chỉ cần Sở Thanh Xuyên mở miệng, Hứa Vãn Từ sẽ dâng lên toàn bộ linh bảo của nàng mà không chút do dự.
Cũng chính bởi vì Sở Thanh Xuyên, nàng mới ra tay với Thu Ninh.
Giờ nàng vì muốn chạy thoát tội, tiện miệng bịa ra lời nói dối, vậy mà lại có kẻ tin?
Sở Thanh Xuyên lạnh nhạt liếc hắn một cái, không giải thích thêm, chỉ bình thản nói:
“Khi biết được… hồn phách của người kia đã tan, không có khả năng chuyển thế.”
Ánh mắt hắn lướt qua Đoạn Tử Duy, giọng nói tan vào không trung:
“Nàng đã dùng đoạn hồn cốt lên bản thân.”
Đoạn Tử Duy sững người, đến khi Sở Thanh Xuyên rời đi lúc nào hắn cũng không hề hay biết.
Thân là thế gia đệ tử, hắn từ nhỏ đã thuộc làu tất cả pháp khí, càng rõ ràng uy lực khủng bố của đoạn hồn cốt.
Nó có thể tác động trực tiếp lên thần hồn, tuyệt đại đa số pháp khí phòng ngự căn bản không thể ngăn cản, ngay cả hắn nếu gặp phải đoạn hồn cốt, cũng phải cân nhắc xem dấu ấn thần hồn lão tổ lưu lại có bảo vệ nổi không.
Cho nên, linh khí dao động mạnh mẽ của hai vị độ kiếp trưởng lão trên Vạn Kiếm Phong hôm đó… là vì cứu Hứa Vãn Từ?
Giờ phút này, Đoạn Tử Duy không còn tâm trí suy nghĩ vì sao Hứa Vãn Từ dùng đoạn hồn cốt mà vẫn còn sống, hay vì sao hai vị trưởng lão lại kịp thời xuất hiện.
Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm: Sao có thể?
Hứa Vãn Từ cái loại người âm hiểm xảo trá đó, sao có thể vì bất kỳ ai mà tự sát?
Nói nàng vì Sở Thanh Xuyên mà tự sát, hắn còn không tin, huống hồ vì người khác.
Đoạn Tử Duy như nhớ ra điều gì, đập mạnh tay:
Hứa Vãn Từ nhất định là sợ tội mà tự sát!
Nàng biết dù có rời khỏi Chấp Pháp Điện, chờ đến khi Sở Thanh Xuyên và các trưởng lão kịp phản ứng, nàng vẫn chỉ có con đường chết.
Thay vì chịu mọi hình phạt ở Chấp Pháp Điện, chi bằng tự sát, kết thúc tất cả.
Đoạn Tử Duy gật đầu, ánh mắt lóe lên tia ác độc:
Đúng vậy, chắc chắn là như thế.
Hắn quay người, sải bước đi tìm Hứa Vãn Từ, định vạch trần bộ mặt thật của nàng.
Bên kia, Hứa Vãn Từ người mà Đoạn Tử Duy đang nhớ tới đang ở trong viện cẩn thận luyện tập thanh linh kiếm của nguyên chủ.
Nguyên chủ vẫn chưa đạt được bản mệnh kiếm, thanh kiếm đeo bên người mà nàng ấy dùng hàng ngày là do luyện khí sư chế tạo, quan hệ với nguyên chủ cũng không chặt chẽ.
Biết bản thân trong thời gian ngắn sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng, Hứa Vãn Từ nhìn thanh linh kiếm, trong mắt mang theo một tia tò mò nhàn nhạt.
Hiện giờ trong sân nàng vẫn còn lưu lại khí tức của tôn giả độ kiếp, nghĩ đến những kẻ muốn tới tìm nàng gây phiền phức, e rằng cũng phải đợi một thời gian nữa mới dám đến…
Nghĩ vậy, nàng đứng dậy, dựa theo ký ức của nguyên chủ, vung thanh kiếm trong tay.
Thứ, phách, liêu, quải, vân, điểm.
Rõ ràng chỉ là những chiêu thức cơ bản nhất, nhưng động tác của Hứa Vãn Từ lại cứng ngắc như sắt gỉ, mỗi bước đều vô cùng vụng về.
Hứa Vãn Từ cảm nhận được luồng linh khí đứt quãng quanh thân, nhỏ đến mức gần như không thể phát hiện, nàng khẽ nhíu mày.
Nàng và nguyên chủ rốt cuộc không phải cùng một linh hồn, lĩnh ngộ đối với kiếm pháp cũng hoàn toàn khác biệt.
Từ trước đến nay nàng tôn trọng kiếm pháp dứt khoát gọn gàng, dùng kiếm để chế địch làm trọng.
Còn nguyên chủ thì thích kiếm pháp hoa lệ ưu nhã, dùng kiếm để thể hiện lễ nghi, khiến người khác kinh sợ mới là chủ.