Thư sinh kia nghe vậy thì ngẩn người. Đương kim thiên tử trọng văn khinh võ, giờ đừng nói là thư sinh, đến cả đồ tể bán thịt cũng phải cố mà nhả ra mấy câu “chi hồ giả dã” cho ra vẻ có chút hơi mực.
Hắn tuy không đỗ đạt gì, nhưng mấy lời như thế cũng đã thành quen miệng. Giờ bị tiểu ân công kia nhìn chằm chằm bằng đôi mắt trong veo sâu thẳm, chợt cảm thấy mình cứ như thể có chỗ để trổ tài.
“Nếu đã là ân công phân phó, vậy tiểu sinh… à không, tại hạ, xin được mạo phạm. Bất quá lần trước gặp mặt ân công đi gấp quá, còn chưa kịp thỉnh danh tính. Tại hạ họ Liễu, tên Hồng Phi, tự Chấn Vũ.”
A Đồng thấy người này cuối cùng cũng chịu nói tiếng người, bèn gật đầu, tỏ vẻ hài lòng: “À, thì ra ngươi gọi là chim nhỏ à.”
Hắn chỉ nghe tên người kia có chữ “phi”, lại có “lông chim”, nghĩ bụng chắc không sai được—sẽ nói tiếng chim, chẳng phải là chim nhỏ sao.
Không chờ Liễu Hồng Phi sửa lại, A Đồng đã vỗ vỗ bả vai không mấy rắn chắc của thư sinh.
“Ta không gọi là ân công, ta tên là A Sử kia... Ngu Nhạc...” Tên thật vốn dùng cổ ngữ, còn chưa kịp nói hết, thiếu niên đã thấy người trước mặt nghe được nửa câu liền bắt đầu lảo đảo, đành dừng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play