Phạm Ý Chi hơi sững sờ, liên tục gật đầu nói phải. Lính tráng cũng không phải kẻ ngốc, nếu tướng lĩnh dẫn đầu là đồ bỏ đi, không ai chịu đi chịu chết. Nhưng danh tiếng Bùi Thận đang lên, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều là truyện kể về hắn, lúc này hắn nói muốn ra thành tấn công giặc Oa, chắc chắn sẽ có binh lính muốn lập công mà đứng ra.
"Hai nén hương có đủ không?" Bùi Thận hỏi.
Phạm Ý Chi liên tục nói: "Đủ rồi, đủ rồi." Nói xong, trước tiên ông sai tiểu lại truyền lệnh xuống rồi thật lòng nói: "Hiền điệt, ra ngoài thành nguy hiểm, tiểu điệt vất vả rồi."
Trong lòng Bùi Thận cười lạnh, mặt không đổi sắc nói: "Thế bá nói đùa, đó là việc nên làm."
Hai người hàn huyên vài câu, lại đợi một lúc mới thấy tiểu lại đến báo, nói rằng người mà Bùi đại nhân cần đã đến.
Bùi Thận bước ra cửa, thấy trước đường phủ nha lát gạch xanh đứng hơn trăm nam nhân, hắn lạnh lùng liếc một cái, có cả những tráng sĩ cao lớn như tháp sắt cao bảy tám thước, cũng có thiếu niên dáng người trung bình, mặt mày thanh tú, thậm chí còn có vài trung niên gầy gò, khô khan.
Bùi Thận liếc mắt một cái đã biết, đám người này thiện ác lẫn lộn, khó phân biệt. Hơn nữa, trong số đó cũng không có mấy người dũng mãnh, kẻ cơ hội thì lại không ít.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT