“Vui không?” Bùi Thận đứng dưới mái hiên, giữa tiếng trống chiêng ồn ào, cười hỏi nàng.
Mắt Thẩm Lan sáng ngời, hai má ửng hồng. Nàng hiếm khi thấy cảnh tượng như vậy, hơn nữa đã ba năm chưa từng được vui chơi thỏa thích.
Nghe Bùi Thận hỏi mình, Thẩm Lan không giấu nổi niềm xúc động và hưng phấn tràn đầy, gật đầu liên tục nói: “Vui.”
Từ lần trước thấy vẻ mặt tươi tắn của nàng ở Giáng Vân Lâu, đây là lần thứ hai Bùi Thận thấy Thẩm Lan như vậy. Từ trước đến nay nàng luôn thanh thoát nhẹ nhàng, như hương ngọc lan ẩn mình, giờ đây mặt điểm son phấn như hoa đào sắp cháy.
Đáng tiếc hôm nay nàng lại mặc chiếc váy lụa đỏ thẫm thêu hoa văn dệt kim, nhất thời, lại cảm thấy vẻ đẹp này của nàng… quả thực khiến chiếc váy lụa hồng phải ghen tị.
Thấy dưới mái hiên người qua lại tấp nập còn luôn có người lén nhìn nàng, Bùi Thận lại không vui, liền ôm nàng vào lòng, thấy nàng vẫn không rời mắt nhìn đội rước thần, hắn liền cười nói: “Nếu nàng thích, sau này ta sẽ đưa nàng đi xem hội chùa Minh Ứng Vương ở Sơn Tây. Nhưng hôm nay trời đã tối, nên về nhà rồi.”
Thẩm Lan khẽ giật mình, cụp mắt xuống, gật đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT