Bùi Thận bị thương nặng nhưng vẫn phải ưỡn thẳng lưng bước ra khỏi cửa như thể không có chuyện gì xảy ra. Vừa ra đến cổng đã thấy Lâm Bỉnh Trung và Trần Tùng Mặc đứng chờ bên xe ngựa.
“Gia.” Trần Tùng Mặc vừa tiến lại gần đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, nhìn sắc mặt tái nhợt của chủ tử thì biết lần này phu nhân thật sự đã ra tay rất nặng.
Trần Tùng Mặc không dám khuyên, chỉ âm thầm thở dài một tiếng: “Đúng là nghiệt duyên.”
Lâm Bỉnh Trung đứng bên thì nghiêm cẩn cương trực, nhìn thấy bộ dạng này của Bùi Thận, cuối cùng không nén được mà khuyên: “Gia, sao phải khổ vậy chứ?”
Bùi Thận nghĩ thầm, nếu không chịu khổ thế này thì làm sao nàng hết hận? Nghĩ đến đó, hắn không khỏi cảm thấy may mắn, nếu không phải mấy hôm trước mình đã nghĩ thông suốt thì e rằng bi kịch sáu năm trước lại lặp lại lần nữa.
Sáu năm trước, hắn chưa từng quan tâm Thẩm Lan nghĩ gì. Cứ tưởng vàng bạc, phú quý là thứ nữ nhân nào cũng yêu thích nên cứ ép nàng phải nhận cho bằng được, còn bắt nàng phải vui vẻ mà đón lấy.
Giờ thì Bùi Thận đã hiểu, phải xem nàng như bề trên, phải đoán tâm tư, phải hiểu rốt cuộc nàng cần gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT