Cố Triều Ngọc: “……”

Anh âm thầm hỏi hệ thống: “Biểu cảm của Tư Tinh Nhiên trông thực sự khó chịu, chẳng lẽ ta hoa mắt?”

【Hẳn là không phải đâu.】

Cuối cùng, vẫn là Cố Triều Ngọc phải dùng muôi vớt mấy cọng hành hoa ra ngoài, chia mì ra hai bát vừa khéo. Yến Trường Thanh là đứa bé ngoan, vừa ăn miếng đầu tiên đã cười tít mắt khen ngợi: “Anh thật giỏi quá! Trước nay em chưa từng ăn món mì nào ngon như vậy, cảm ơn anh!”

Cố Triều Ngọc vốn biết tay nghề mình chỉ tàm tạm, nhưng không chống đỡ nổi đòn tấn công bằng cầu vồng như vậy, cũng cười đáp: “Vậy sau này em đói bụng, anh lại nấu cho em ăn.”

“Lạch cạch —”

Tiếng nĩa rơi xuống đất vang lên, Cố Triều Ngọc quay đầu, bắt gặp khuôn mặt không chút biểu cảm của Tư Tinh Nhiên. Nụ cười trên môi anh cứng lại: “Anh đi lấy cho em cái nĩa mới.”

【Tiểu quỷ kia đây là sao thế?】

Cố Triều Ngọc không tài nào hiểu nổi, đành tự nhủ chắc do biệt thự bỗng dưng đông người, tiểu thiếu gia không quen. Đợi anh mang nĩa mới tới, Tư Tinh Nhiên nhận lấy, lạnh nhạt nói: “Nói dì làm nhiều một chút, cho vào tủ lạnh là được rồi.”

Câu nói chẳng đầu chẳng cuối, nghĩ kỹ lại hẳn là đáp lại câu vừa rồi Cố Triều Ngọc nói sẽ tiếp tục nấu mì cho Yến Trường Thanh.

“Hả?” Cố Triều Ngọc ngẩn người.

Anh bắt đầu ăn, cảm thấy mùi vị chỉ ở mức bình thường, chẳng hiểu sao lại khiến tiểu thiếu gia khó chịu đến mức ấy. Nhưng anh cũng chẳng phải kẻ thích rối rắm, thôi thì kệ.

Yến Trường Thanh thật sự rất đói, cắm cúi ăn sạch cả mì lẫn nước dùng, quanh miệng còn dính một vòng nước canh. Cố Triều Ngọc buồn cười, lấy khăn giấy lau cho cậu ta. Lúc này Tư Tinh Nhiên lạnh giọng: “Ăn cơm mà cũng không biết ăn cho sạch.”

Cố Triều Ngọc hơi khựng tay, may mà Yến Trường Thanh ngốc nghếch, không hiểu mình vừa bị mỉa mai, vẫn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười hớn hở.

Chẳng lẽ tiểu thiếu gia từ bé đã có thiên phú... độc miệng?

May mà Yến Trường Thanh hiền lành, không để bụng, vẫn vui vẻ bám riết lấy Tư Tinh Nhiên cả ngày, còn kéo cậu cùng chơi mấy trò mang theo từ nhà tới. Tư Tinh Nhiên bị làm phiền, khiến Cố Triều Ngọc phải đứng ra hòa giải, buổi tối lại còn bị Yến Trường Thanh nài nỉ tắm giúp vì “em không tự kỳ lưng được”, còn nhất định phải cho chú vịt cao su đi cùng.

Yến Trường Thanh ở biệt thự ba ngày, Tư Tinh Nhiên đã chẳng còn kiên nhẫn, rốt cuộc phải gọi điện cho Tư lão gia tử cầu cứu, nhờ nhanh chóng đón cậu bé đi.

Người thì đón đi thật, nhưng Yến gia lại lo cho quan hệ giữa mấy đứa nhỏ, bèn cho hai đứa vào học cùng lớp. Từ đó, Yến Trường Thanh như cái đuôi nhỏ bám lấy Tư Tinh Nhiên, miệng líu lo không ngừng. So với Trình Vũ, cậu bé này còn phiền hơn vì suốt ngày đòi kẹo Cố Triều Ngọc cho, ít ra Trình Vũ không tranh phần kẹo của Tư Tinh Nhiên.

Tín nhiệm giá trị đã đủ, Cố Triều Ngọc cũng không để tâm kỹ đến tâm trạng tiểu thiếu gia, chỉ mải lo chuyện chung sống hòa thuận. Cuối tuần, anh còn hỏi: “Sao em không thích chơi cùng Yến thiếu gia vậy?”

Và liền bị trừng cho một cái.

Anh hỏi lý do, tiểu thiếu gia lại chẳng nói. Cố Triều Ngọc chỉ đành tự nhủ chắc do tính khí thiếu gia hơi thất thường.


---

Một tháng rưỡi trôi qua, hoa cỏ trong biệt thự bắt đầu úa tàn, tiệc sinh nhật của Tư Tinh Nhiên cũng đã được chuẩn bị từ trước. Cố Triều Ngọc nhận được tin Tư lão gia tử lâm bệnh nặng, e rằng cha của trung tâm — cũng chính là Trần Nho Văn — sắp không còn kiềm chế nổi, sẽ đi đến bước đường cùng.

Trong tuyến cốt truyện gốc, gã “phượng hoàng nam” này từng mưu đồ dùng thủ đoạn ngược đãi để khống chế Tư Tinh Nhiên. Sau khi việc này bị phát hiện, hắn đã vơ vét hết những thứ đáng giá trong biệt thự cùng toàn bộ tiền tiết kiệm rồi trốn ra nước ngoài. Thế nhưng Tư lão gia tử tuyệt đối không bỏ qua, kiên quyết phải truy tìm đến cùng, bắt kẻ đó phải chịu sự trừng phạt mà hắn đáng nhận.

Trần Nho Văn học vấn không tệ, lại giỏi giả vờ giả vịt, đi đến đâu cũng sống như cá gặp nước. Nhưng hắn quá tự mãn, tự cho rằng Tư gia cũng chỉ đến thế mà thôi. Hắn còn liên lạc với tình nhân mà trước đây hắn đã bỏ lại trong nước. Chính vào đêm hôm đó, trước cửa tân gia của Trần Nho Văn xuất hiện mấy chiếc hộp gỗ tinh xảo, chiếc ở giữa có khắc gia huy của Tư gia. Khi mở ra, bên trong chính là một hộp đầy ngón tay — có ngón tay non nớt, có ngón tay già nua.

Trong đó, có một ngón trỏ mảnh mai, trên đó vẫn còn đeo chiếc nhẫn kim cương mà chính tay hắn từng đeo lên.

Trong hộp còn có một tờ giấy thấm máu, bên trên chỉ viết một câu cảnh cáo: chết ở nước ngoài và chết trong nước — ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Tư lão gia tử vốn là kẻ tàn nhẫn, nếu không thì làm sao có thể tung hoành trong giới thương trường nhiều năm như vậy mà vẫn đứng vững không ngã. Nhất là lần này, ông ta thật sự bị chọc giận đến mức tàn nhẫn hơn bao giờ hết.

Sau khi điều tra ra chuyện Trần Nho Văn có tình nhân bên ngoài, trong quá trình tiếp tục ép hỏi, sự thật về cái chết của con gái ông ta cũng dần sáng tỏ. Hóa ra chính Trần Nho Văn đã động tay động chân vào chiếc xe, tạo ra một vụ tai nạn vốn không nên xảy ra. Cái gọi là lòng tham không đáy — hắn tưởng rằng khi mẹ của Tư Tinh Nhiên đã chết, thì sản nghiệp dưới quyền bà sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay hắn một cách danh chính ngôn thuận.

Tư lão gia tử đổ bệnh chính là vì biết được sự thật này, cơn giận dữ dồn nén khiến ông ta phát bệnh nặng.
---

“Anh!”

Biệt thự dạo gần đây ồn ào hơn hẳn. Ngoài Yến Trường Thanh, Trình Vũ cũng hay đến. Tuy là do cha mẹ sắp xếp, nhưng trẻ con đơn giản chỉ muốn chơi cùng nhau. Theo lời Tư Tinh Nhiên: “Giống gà mái, líu ríu không yên, phiền chết được.”

Ba đứa trẻ chơi trốn tìm, Cố Triều Ngọc vốn chẳng hứng thú nhưng phải làm gương. Tư Tinh Nhiên thì cứ theo sát anh, chẳng màng trốn cho kỹ. Lúc hai người cùng nấp trong tủ:

“Sao anh cứ bắt em chơi với Yến Trường Thanh?” Tư Tinh Nhiên thấp giọng hỏi.

Cố Triều Ngọc nghe ngóng bên ngoài, chắc Trình Vũ chưa tìm ra, mới đáp nhỏ: “Cậu ấy ngoan mà, em không thích chơi với cậu ấy sao?”

Tư Tinh Nhiên cúi đầu, ngón tay xoắn vạt áo: “Anh... anh có phải càng thích cậu ấy không?” Giọng cậu nhỏ dần, lộ rõ sự bất an của một đứa trẻ sợ bị cướp mất món đồ chơi duy nhất. Cậu nghĩ đi nghĩ lại, lần nào Yến Trường Thanh tới, Cố Triều Ngọc cũng nhiệt tình, còn hay bế cậu ta… Rõ ràng trước giờ chỉ bế mình ba lần thôi, mà lần nào cũng do mình không chịu nói chuyện với Yến Trường Thanh.

Cậu cắn môi, như để nhắc nhở: “Cậu ấy không giàu bằng em.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play