Cho dù đất phong rất cằn cỗi, cho dù Tông Nhân Phủ bên kia thấy Phụ hoàng trước nay không nhớ tới hắn, luôn kéo dài bổng lộc không cho phát, cho dù thu nhập từ thuế của đất phong hắn không đủ chi tiêu, hắn cũng không thể bóc lột dân chúng, khiến bản thân rơi vào cảnh khốn cùng, hắn vẫn cứ chịu đựng.
Bởi vì hắn biết mình không có tư bản cũng không có tư cách tranh giành với những huynh đệ khác, hắn chỉ là một người không kiện toàn. Hắn dựa vào cái gì để tranh chứ?
Hắn sống cách xa kinh thành vạn dặm ở Cảnh Châu, không quan tâm đến những việc xảy ra trong kinh thành……
Cho dù sau này Tấn Vương, huynh đệ của hắn, sau khi Phụ hoàng qua đời, phản sắp trở thành Hoàng đế Thái tử, đăng cơ làm đế, hắn vẫn không để ý.
Bởi vì hắn biết, một thân vương như hắn, không tranh giành được gì, sẽ không có ai cảm thấy chướng mắt.
Lạc Cảnh cũng không phải kẻ ngốc, hắn hiểu rõ địa vị phiên vương rất nhạy cảm, cho nên từ khi đến đất phong đã luôn khiêm tốn, cung kính với triều đình, chưa bao giờ để tâm đến chính vụ, mà hoàn toàn giao cho trường sử xử lý, càng không dám can thiệp vào binh quyền.
Hắn không muốn chọc giận người khác, hắn chỉ muốn làm một vị vương nhàn tản, hắn không cầu gì, chỉ cầu an bình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT