Dù có chút ngượng ngùng, nhưng nghe Kỷ Hi Thừa an ủi mình “chia buồn”, lúc này Lâm Mộ cũng chỉ đành cứng mặt mà đáp: “Ừm, cảm ơn.”
Vì cảm thấy không thoải mái, ánh mắt của Lâm Mộ lảng tránh, vừa nhìn thấy tòa nhà nơi Kỷ Hi Thừa ở liền muốn đổi chủ đề, bèn nói: “Vậy tôi đi trước đây.”
Lúc nói chuyện, Lâm Mộ không nhìn Kỷ Hi Thừa, chỉ chăm chú nhìn mũi chân mình, nói xong liền vội vàng bước về phía tòa nhà bên cạnh.
Trong mắt Kỷ Hi Thừa, hành động đó giống như vì quá đau buồn nên Lâm Mộ không muốn nhắc lại.
Gợi lại chuyện buồn của người khác, Kỷ Hi Thừa trong lòng có chút áy náy. Nhìn bóng lưng Lâm Mộ rời đi, mãi đến khi Lâm Mộ bước vào trong tòa nhà mới quay về nhà.
Chiều tối, Lâm Mộ mang hai bó lớn rau xà lách sang. Dì Mục thấy cậu thì thân thiết gọi Lâm Mộ. 
Khi thấy nhiều rau xà lách như vậy, càng cười không khép được miệng. Bà thật sự là thèm ăn. Mấy hôm trước Mục Hy còn than phiền với bà, nói là không còn rau xanh để ăn nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play