Công viên giữa mùa đông, cây cối hoa cỏ đã úa tàn, những cành cây khẳng khiu chỉ còn sót lại vài chiếc lá vàng úa lẻ loi. Thứ duy nhất còn giữ được sắc xanh, là vài gốc tùng bách thẳng tắp đứng trơ trọi trong gió lạnh.
Hôm nay gió không lớn, so với mọi ngày có thể xem là một ngày thích hợp để ra ngoài hít thở.
Vân Thư Ninh ngồi yên trên ghế đá trong công viên, mắt dõi về mặt hồ đã đóng băng không xa. Giờ này cũng đã qua thời điểm luyện tập buổi sáng, cả công viên trở nên vắng vẻ lạ thường.
Suốt thời gian qua, cô luôn căng mình như dây đàn, lo sợ lời nói dối của mình sẽ bị vạch trần, lo sợ một ngày nào đó sẽ thật sự bị nhốt vào trại tâm thần, sống mòn đến cuối đời. Ngay cả khi ở trong căn hộ của mình, cô vẫn không thể ngừng suy nghĩ: Nếu bị phát hiện thì phải làm sao?
Chỉ còn cách duy nhất là tự dằn mình trong khuôn khổ của vở diễn, gắng gượng từng chút một để khớp hoàn toàn với nhân vật mà cô đã dựng nên. Không được phép lơ là, cũng không được phép sơ suất.
Mãi cho đến hôm qua, sau màn kịch trước mặt Hạ Thần và Úc Thành, cô mới có thể thở phào đôi chút. Vì hai người đó chính là nguyên nhân khiến nguyên chủ bị đưa vào viện, chỉ cần khiến họ tin rằng tất cả là vì lý do hợp lý, thì những ngày sau này của cô sẽ dễ thở hơn nhiều.
Cuối cùng, cô cũng có lý do để ra ngoài đi dạo, cũng có đủ tinh thần để tạm gác mọi cảnh giác lại một chút.
Đã hơn một tháng kể từ khi cô đến đây, vậy mà cô chẳng có lấy một lần thật sự ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh. Mỗi ngày đều phải đóng vai một người đắm chìm trong thế giới riêng, điều đó không chỉ mệt về thể xác, mà còn khiến tinh thần kiệt quệ.
Trên mặt hồ, thỉnh thoảng có vài chú chim lạ lướt qua. Bầu trời xanh trong vắt phản chiếu mặt hồ đóng băng, hai sắc xanh và trắng hòa quyện vào nhau khiến lòng người cũng dịu lại.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT