“Sao lại không thể? Sự khó chiều của Hạ Nghiễn là chuyện ai trong giới cũng biết. Đến giờ vẫn còn đầu bếp chỉ cần nghe đến tên anh ấy là đã muốn quay đầu chạy mất…”
Câu nói của Úc Thành còn chưa dứt, đã bị đôi mắt đẫm lệ của người đối diện cắt ngang.
Vân Thư Ninh vẫn giữ vẻ mặt mơ hồ, nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống, như chuỗi ngọc đứt dây.
Là diễn viên, cô từng luyện qua gương từng cung bậc cảm xúc. Khóc đến nức nở tuy biểu hiện rõ cảm xúc nhân vật, nhưng lại dễ khiến người khác phản cảm.
Khóc cũng là một loại nghệ thuật. Khóc đẹp thì khiến người ta thương xót, khóc quá thảm lại dễ khiến người ta chán ghét.
Đôi mắt cô ửng đỏ, hàng mi khẽ run, mỗi lần chớp mắt đều có một giọt lệ rơi xuống nơi khóe mắt, mũi cũng theo đó nhuộm màu hồng phơn phớt.
“Anh ấy còn thích gì nữa không?” Giọng cô rất nhẹ, nếu chỉ nghe âm thanh, người ta sẽ chẳng đoán được cô đang khóc.
Nhưng Úc Thành lại nghe ra ngay vị đắng chát trong câu hỏi đó.
Dựa vào thân phận con riêng mà trèo lên được vị trí trong nhà họ Úc, tất nhiên hắn chẳng phải kẻ ngốc.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play