Chỉ là, giữa sự sống và nỗi đau, cô đương nhiên sẽ chọn nỗi đau bởi vào những lúc như thế, sức chịu đựng của cô sẽ cao hơn bình thường rất nhiều.
Hạ Nghiêm nghe cô nói vậy, theo bản năng liếc nhìn vết sẹo trên cổ tay trái của cô.
Anh không xóa vết sẹo đó đi vì anh muốn nó nhắc nhở bản thân rằng, anh nợ cô quá nhiều.
Dối trá. Anh mấp máy môi, nhưng rồi vẫn nuốt hai chữ đó vào lòng.
“Vậy… bữa trưa của anh đâu rồi?” Hạ Nghiễn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng dù bữa cơm cô nấu có khó ăn thế nào, anh cũng sẽ nghiêm túc ăn hết.
“Em vứt rồi.” Vân Thư Ninh chớp mắt, có phần chột dạ.
“Em đã nếm thử, thật sự là không nuốt nổi.” Nói thế đã là nhẹ lắm rồi, thực tế thì… phải gọi là rất dở mới đúng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT