Chú nhỏ bây giờ đã trở nên sâu không lường được hơn so với năm năm trước, nếu nói trước đây hắn còn có dũng khí nhìn thẳng vào mắt chú, thì bây giờ, đối diện với người đàn ông đang đứng trước mặt, hắn ta chỉ có thể cung kính cúi đầu.
Điều đáng buồn là, ngay cả như vậy, hắn vẫn cảm nhận được khí thế của Hạ Nghiễn vốn không nhằm vào mình; nếu thật sự bị chú nhắm vào, có lẽ giờ này hắn đã không còn đứng nổi rồi.
Đúng lúc hắn sắp không chịu đựng nổi nữa, khí thế từ người đối diện bỗng thu lại, nhiệt độ trong phòng khách lập tức ấm lên.
Hạ Nghiễn nghe thấy âm thanh truyền xuống từ tầng hai, chậm rãi thu khí thế về, quay đầu lại, giọng nói dịu dàng mà Hạ Thần chưa bao giờ được nghe:
“Có chuyện gì vậy, Ninh Ninh.” Dường như chuyện dưới phòng khách chẳng hề quan trọng, anh thẳng thừng bỏ mặc bọn họ, chậm rãi bước lên cầu thang, dừng lại ở vị trí không xa Vân Thư Ninh: “Chỗ nào không quen à?”
Từ khi phát hiện ra cô hơi bài xích mỗi lần anh đến gần, mỗi lần gặp mặt hay tiếp xúc, anh đều sẽ chọn một vị trí khiến cô không quá khó chịu để đứng.
Vân Thư Ninh nhìn anh lúc này, bỗng quên mất rốt cuộc mình ra đây để làm gì, cô chớp mắt chậm rãi: “Em ra lấy chút nước.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT