“Vân tiểu thư.” Hắn không những không tránh ra, mà còn bước lên hai bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Một tay hắn chống lên khung cửa, giọng nói trầm thấp mơ hồ, “Có ai từng nói với cô… giọng cô thật dễ nghe chưa?”

Nếu là người khác, chắc chắn câu này sẽ khiến người ta thấy sởn gai ốc, nhưng với hắn lại đầy mê hoặc, cuốn hút kỳ lạ.

Chiếc áo len mỏng lỏng lẻo treo trên người, khi người hắn hơi nghiêng về phía trước liền để lộ xương quai xanh tinh xảo và làn da trắng như phát sáng.

Vân Thư Ninh như không nghe thấy gì, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng như nước: “Úc tổng, phiền anh tránh đường.”

Úc Thành buông tay khỏi khung cửa, lui lại hai bước. Xem ra cô biết hắn là ai, thú vị thật.

Hắn nhìn ra biểu cảm của cô không phải chán ghét, cũng không phải sợ hãi, càng không phải kiểu làm bộ làm tịch. Là phớt lờ.

Hắn thậm chí nghi ngờ nếu mình lại gần thêm chút nữa, trong mắt cô cũng chẳng phản chiếu lấy hình bóng hắn.

Chỉ vì Hạ Thần thích Lâm Vãn, mà lại khiến cô ta tổn thương sâu sắc đến mức này sao?

Vân Thư Ninh bước từng bước chậm rãi, lướt ngang qua người hắn mà không thèm liếc mắt lấy một cái.

Một bước, rồi lại một bước.

Ngay khi cô sắp ra khỏi tầm mắt hắn, một bàn tay bất ngờ vươn ra, nắm lấy cổ tay cô.

Làn da chạm vào nhau, vốn là chuyện có thể khiến người ta thấy ấm áp nhưng giữa hai người, lại giống như hai cục đá lạnh va vào nhau.

Cô mặc một chiếc áo len trắng cổ chữ V, tay áo vén nhẹ để lộ phần cổ tay bị hắn nắm lấy.

Đây không phải hành động thân mật gì cả. Ngay khoảnh khắc bàn tay ấy siết chặt, cô đã cảm nhận rõ ràng cơn đau truyền tới dường như cả xương cổ tay cũng phát ra tiếng răng rắc.

Úc Thành đúng là kẻ khiến cả nam chính cũng phải dè chừng, không hổ danh nam phụ điên nhất truyện thật sự chẳng đi theo bất kỳ quy tắc nào.

Người bình thường thấy cô như vậy, lẽ ra phải lập tức gọi xe cấp cứu mới đúng.

Cô đứng im tại chỗ, vẫn giữ nguyên tư thế, đầu không ngoảnh lại: “Xin hỏi, anh còn chuyện gì sao?”

Úc Thành siết tay mạnh hơn, rồi bước vòng ra trước mặt cô, đôi mắt đen như đáy vực nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi chỉ muốn dạy cho cô biết… thế nào mới là cách chào hỏi đúng mực.”

Dù trong lòng đã chửi hắn mấy vạn câu, gương mặt Vân Thư Ninh vẫn không hề thay đổi chút nào.

Cô bình tĩnh đáp lại, ánh đèn hành lang rọi lên khuôn mặt trắng như sứ, trông cô giống hệt một búp bê pha lê xinh đẹp nhưng mong manh dễ vỡ.

Một người tiến một người lùi, một đỏ, một trắng, rõ ràng đều rất ung dung, nhưng giữa hai người lại toát ra thứ cảm giác căng như dây đàn.

Nghe câu đó xong, Vân Thư Ninh hiểu Úc Thành đã biết chuyện nguyên chủ phá hoại lễ phục thi đấu của Lâm Vãn.

Hắn đến tìm cô, e là để thay Lâm Vãn xả giận.

Biết được lý do, bước tiếp theo chính là tính toán đối sách. Nhưng cô không thể công khai giải thích trước mặt hắn được.

Đừng nói là Úc Thành có tin hay không, chỉ riêng việc “ Vân Thư Ninh hiện tại” đi giải thích chuyện này vốn dĩ đã không hợp logic.

Cô cần phải nghĩ cách xoa dịu hắn. Nếu không, chẳng ai đoán trước được tên nam phụ điên cuồng bị nữ chính gán biệt danh “thằng điên” này sẽ làm gì cô.

Nhưng mà…

Cô thật sự không nghĩ ra lý do nào đủ sức thuyết phục. Với Hạ Thần, có thể còn may ra, nhưng với Úc Thành trừ khi nói đúng điều hắn muốn nghe, còn không thì có nói rách miệng hắn cũng chẳng để tâm.

Đối diện một kẻ điên, căn bản không thể nói lý. Trừ khi…

Một ý nghĩ loé lên trong đầu Vân Thư Ninh nếu giờ hắn còn chút hứng thú với cô, chắc sẽ không lập tức làm gì quá đáng.

Phải biết rằng kỹ năng diễn xuất của cô rất cao, giả vờ ngất xỉu hoàn toàn nằm trong tầm tay.

Hành lang lạnh đến tê người, toàn thân cô gần như đã tê liệt, dạ dày thì đau như bị ai bóp chặt, ép cô phải đến bệnh viện ngay.

Nếu cô giả ngất đi rồi được đưa đến bệnh viện, chắc cũng không ai nghi ngờ. Mà nếu ngã ngay trước mặt Úc Thành, chẳng lẽ hắn lại để mặc cô nằm đó mãi?

Ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, song ánh đuôi mắt đã kín đáo liếc qua góc rẽ, cân nhắc xem nếu mình ngã thì nên ngã về hướng nào, làm sao để ngã cho đẹp.

Ngay khi cô chuẩn bị hành động, thì bàn tay vẫn đang nắm lấy cổ tay cô lại bất ngờ thả lỏng.

Vân Thư Ninh ngẩn người, chỉ thấy Úc Thành ngã lăn ra ngay trước mặt mình.

Thân thể hắn va xuống sàn phát ra âm thanh nặng nề, cả người co lại vì đau đớn.

…Cô chưa kịp diễn, đã bị tên này cướp diễn trước rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play