Vân Thư Ninh nhìn người đang đứng trước mặt mình mái tóc đen, gương mặt pha trộn giữa nét sâu thẳm và dịu dàng phương Đông, đôi mắt sáng ngời đầy kinh ngạc và kiên định.
“Xin hỏi anh là...?” Cô nhìn hắn đầy nghi hoặc. Trong ngày đông tuyết rơi dày đặc, giọng nói của cô như mang theo vài phần hư ảo và thanh thoát, khiến ánh mắt của Kỳ Tri Bạch vốn đã bị vẻ đẹp của cô làm kinh ngạc càng thêm rực cháy.
“Hôm nay có thể gặp được em, chắc chắn là món quà mà thượng đế ban cho tôi.” Kỳ Tri Bạch nhìn cô, ánh mắt tràn đầy thành kính và nhiệt thành: “Thì ra lúc tạo ra con người, thượng đế đã vô tình để thiên thần trà trộn vào.”
“Tôi từng ca ngợi mùa xuân trăm hoa đua nở, từng thán phục núi sông hùng vĩ, từng bị những chiếc lá vàng mùa thu làm mê đắm… nhưng mãi đến khi gặp em, tôi mới chợt nhận ra…”
Đang tuôn ra những lời khen theo bản năng, Kỳ Tri Bạch một người mang dòng máu lai Trung-Pháp bỗng nhớ ra rằng ở đất nước này, con người khá kín đáo, không thích cách khen ngợi quá thẳng thắn như vậy.
Thế nên hắn bèn dùng vốn từ tiếng Trung ít ỏi của mình, cẩn thận nói từng chữ: “Cô gái này, em là người đẹp nhất, thông minh nhất, quyến rũ nhất mà tôi từng gặp. Nếu em không phiền…”
Nếu không phải vì đôi mắt hắn quá trong sáng, không mang chút tạp chất nào, Vân Thư Ninh đã tưởng hắn là một tên sở khanh chuyên bắt chuyện lung tung với con gái ngoài đường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play