Bạch Thanh không đến Bệnh viện Quỷ Quái vì người thường không được vào đây, còn Người trấn quỷ thì nếu không có lý do đặc biệt cũng chỉ được đến thăm bệnh nhân vào thời gian quy định thôi. Hôm nay chắc chắn là không được rồi.
Bạch Thanh đứng một mình trên vỉa hè xác định phương hướng, sau đó đi theo hướng có thể là nhà mình. Đi được nửa con phố, cô bỗng ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào khiến bụng cô réo lên ùng ục, cả người bộc lộ ham muốn ăn uống mãnh liệt.
Mùi thơm đó bay ra từ một tiệm bánh kiểu cũ, một mẻ bánh vừa nướng xong được úp ngược trên khay inox dài, to bằng bàn tay, vỏ ngoài vàng óng. Nhìn thôi là đã thấy ngon bá cháy rồi.
Bạch Thanh hỏi giá chủ tiệm, ngay sau đó ký ức của chủ nhân cơ thể này lại hiện lên.
Có một tin xấu. Đó là cộng cả tiền mặt và số dư trong thẻ ngân hàng của cô lại còn chưa đến một trăm tệ, nói chính xác hơn là 87 tệ 3 hào 5 xu. Bánh này một cân mười lăm tệ, thật ra thì không đắt nhưng đối với cô lại là một khoản tiền lớn.
- Chị đại…
Giọng nam quen thuộc vang lên sau lưng, Bạch Thanh quay đầu lại, thấy Trương Vĩ với khuôn mặt tươi cười niềm nở.
- Chị mua bánh hả? Sao có thể để chị trả tiền được. Để em! Để em!
Trương Vĩ móc tiền ra, đổi lấy một túi bánh. Bạch Thanh lấy một cái ăn. Quả nhiên như tưởng tượng, bên trong mềm mại ngọt ngào, vô cùng ngon miệng.
- Cậu cũng ăn đi.
Dù sao cũng là tiền của người ta mà.
Trương Vĩ bụng đói cồn cào nhưng lại không có cảm giác muốn ăn, cậu ta cầm một cái bánh trong tay nhưng căn bản không đưa vào miệng. Cậu ta đuổi theo là muốn xác định xem Bạch Thanh có để bụng chuyện mình làm không. Nếu bị để bụng rồi thì phải nhanh chóng tìm cách xóa bỏ khúc mắc của Bạch Thanh.
- Chị đại, chị đi đâu đó?
Ban đầu thì cô tính về nhà, nhưng bây giờ thì… Bạch Thanh ôm cái bụng xẹp lép, nói:
- Ăn một bữa no nê.
- Hả?
Trương Vĩ nhìn túi bánh ngọt to đùng kia. Bạch Thanh thản nhiên nói:
- Người bình thường ai lại dùng đồ ngọt làm bữa chính chứ.
- Đúng, chị nói gì cũng đúng! - Trương Vĩ phản ứng rất nhanh, vội vàng phụ họa: - Chị muốn ăn gì, để em bao! Xem như để cảm ơn chị đã cứu mạng chó của em.
Cậu ta không dám nói là "để xin lỗi chị" vì lỡ đâu người ta không thấy cậu ta có lỗi gì thì sao.
Bạch Thanh nhìn xa xăm:
- Kiếm một quán ăn gần đây đi. Chỉ cần có thịt là được, mỗi lần làm một vụ lớn xong tôi nhất định phải ăn thịt. - Cô đã đói đến mức không đi nổi nữa rồi.
Vừa nghe đến "thịt", Trương Vĩ lại thấy hơi buồn nôn. Cậu ta ấp úng hỏi:
- Vụ lớn?
- Cái này cậu không cần để tâm đâu…- Bạch Thanh thấy Trương Vĩ trông có vẻ không gan dạ lắm, chắc sẽ không muốn nghe cô kể chuyện những thú vị về công việc của cô đâu.
- Ồ…- Trương Vĩ biết điều, không hỏi thêm.
Hai người đi ngang qua một tiệm bánh bao, khách mua bánh bao thịt hỏi ông chủ:
- Bánh bao nhân thịt heo phải không?
Ông chủ chống nạnh, trợn mắt mắng:
- Không phải thịt heo thì chẳng lẽ là thịt người à. Tiền trao cháo múc, anh thích ăn thì ăn không ăn thì thôi.
Trương Vĩ bịt miệng, thấy Bạch Thanh dừng lại thì tưởng cô muốn ăn bánh bao thịt, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Bạch Thanh không ăn, mặc dù bánh bao rất thơm nhưng ông chủ này không phải người biết cách làm ăn. Những cửa hàng như vậy, cô sẽ không ghé vào.
Xung quanh đây chỉ có các quán nhỏ, Bạch Thanh bước đại vào một quán có vài bàn đang có khách dù bây giờ không phải giờ ăn. Thực đơn có mấy chục món, giá cả không đắt, trung bình mười lăm tệ, chỉ có một một loại là cơm phần siêu đặc biệt được định giá chín mươi chín tệ. Số lượng có hạn, mỗi ngày chỉ bán năm suất mà hôm nay đã bán được ba suất rồi.
Bạch Thanh quay đầu nhìn Trương Vĩ: - Cậu bao phải không?
Trương Vĩ nói: - Em bao.
Thế là Bạch Thanh cất cao giọng: - Ông chủ, cho hai suất cơm siêu đặc biệt.
Ông chủ mập mạp thò đầu ra khỏi bếp, đáp: - Có ngay đây!
Trong bếp vang lên tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm nhẹ, bếp gas tỏa ra hơi nóng hừng hực. Chỉ vỏn vẹn hơn một phút, phần cơm siêu đặc biệt đã được mang lên.
Bên trên đỏ đỏ.
Bên dưới trắng trắng.
À, hóa ra là một phần cơm thịt heo sốt cà chua.
Trương Vĩ vừa nhìn thấy, lập tức bịt miệng bỏ chạy.
- Khoan đã! - Bạch Thanh gọi cậu ta lại.
Môi Trương Vĩ run run,nhưng cũng không dám quay đầu bỏ đi.
- Chị, em… Em, em… Em không nuốt trôi thật mà...
Bạch Thanh nói: - Vậy thì không ăn.
Trên mặt Trương Vĩ lộ vẻ nhẹ nhõm, tiếp tục bước ra ngoài. Nhưng Bạch Thanh lại gọi cậu ta lại, nghiêm túc nói:
- Nhưng cậu phải trả tiền. Cậu nói rồi mà! Bữa này cậu bao.
Trương Vĩ… Trương Vĩ trả tiền xong là vắt giò lên cổ chạy. Làm ông chủ lấy làm lạ, lẩm bẩm:
- Nhìn thì có vẻ phần cơm siêu đặc biệt này của tôi hơi đắt, nhưng từ cà chua đến thịt heo tôi đều dùng nguyên liệu tốt nhất, phân lượng cũng rất nhiều, hơn nữa còn là món tủ của tôi. Sắc hương vị đều có đủ nên cái giá này không chặt chém khách đâu. Em gái à, nếu em ăn không hết hai phần thì tôi có thể hoàn tiền nửa phần thứ hai…
Bạch Thanh không nói gì.
Ông chủ cúi đầu nhìn thử, ai ngờ một phần đã sạch bong kin kít rồi.
Bạch Thanh nhanh chóng ăn xong phần thứ hai, cô thật sự rất đói. Chế tạo Quỷ bài là một việc rất tốn thể lực, hơn nữa phần cơm siêu đặc biệt này quả thật rất ngon.
Ăn xong hai phần cơm Bạch Thanh cũng no lưng bụng rồi. Bước ra khỏi quán ăn, cô tốn hai tệ đi xe buýt đến đầu kia khu phố dựa theo ký ức mơ hồ của nguyên chủ.
Nơi này là khu vực Vành đai 1 nằm ở ngoại thành khu trung tâm, nổi bật với việc tấc đất tấc vàng. Đưa mắt nhìn đâu cũng thấy những tòa nhà nằm san sát nhau. Nơi nguyên chủ thuê trọ có tên là chung cư An Toàn, tiền thuê rất đắt. Còn hỏi đắt đến mức nào ư? Đến mức một tháng tốn hai ngàn tệ, trong khi tiền ăn một tháng của nguyên chủ chỉ có năm trăm thôi!
Đứng ngoài cửa phòng, Bạch Thanh đực mặt ra.
Cái gọi là cửa phòng, thực ra chỉ là một cánh cửa kéo nho nhỏ. Trong không gian cao khoảng năm mét là mấy khoang con nhộng nằm xếp chồng lên nhau, thoạt nhìn như khoang ấp trứng của mấy con quái vật ngoài hành tinh.
Sau khi quẹt thẻ phòng là có thể mở cửa.
Bạch Thanh cúi người chui vào trong, phát hiện bên trong chỉ có một cái giường. Nói đúng hơn là bên trong chỉ đặt được một cái giường, vừa đủ không gian để ngủ. Nếu muốn tắm rửa thì ra ngoài rẽ trái sẽ có một nhà tắm, nhà vệ sinh thì nằm cạnh nhà tắm.
Trong "căn hộ" này không có chỗ chứa đồ, vì vậy ra ngoài rẽ phải sẽ có một phòng chứa đồ. Tủ khóa ở đây có thể sử dụng thoải mái, chỉ là mỗi một ô nhỏ... Đều phải trả tiền.
Một tháng ba trăm tệ.
Một căn hộ có thể khiến người ta ngạt thở như vậy mà lại có giá hơn hai ngàn một tháng hả? À, cô nhớ ra rồi, giá này là do có phúc lợi đi kèm. Chung cư An Toàn đúng như tên gọi của nó, nằm ở khu Vành đai 1 nên nếu bị Quỷ Vực xâm lấn cũng có thể nhanh chóng nhận được cứu viện.
Nơi này là Phương Viện tìm giúp Bạch Thanh, số lượng chỗ ở cực kỳ khan hiếm, giành sứt đầu mẻ trán cũng chưa chắc được, cuối cùng phải nhờ Phương Viện dùng thân phận Người trấn quỷ Bạch Thanh mới có thể vào ở. Có điều qua nhiều năm, tiền thuê gần như đã ngốn hết tiền trợ cấp của ba nguyên chủ.
Nói một cách chính xác hơn, đó là tiền trợ cấp sạch bách rồi.
Nguyên chủ để lại 87 tệ 3 hào 5 xu, cô tốn 2 tệ đi xe buýt nên bây giờ chỉ còn lại 85 tệ 3 hào 5 xu.
Phải đến ngày mai thì hai mươi ngàn tệ mà Bạch Thanh giao dịch Lộ Quỷ với Tiền Hằng mới được chuyển vào tài khoản. Còn hai tấm Quỷ bài trống cấp D, Tiền Hằng nói sẽ gửi cho cô.
Điều kỳ lạ là đối phương không hỏi địa chỉ của cô.
Thế thì gửi kiểu gì nhỉ?
*
Màn đêm buông xuống, Bạch Thanh nằm trong căn hộ con nhộng, nhắm mắt lại nhưng căn bản không thể ngủ được.
Trần nhà liên tục rung chuyển có quy luật, đã kéo dài nửa tiếng rồi. Hàng xóm bên trái thì ngáy ngủ, mặc dù cách một lớp tôn mỏng giúp tiếng động bị giảm đi nhiều, nhưng trong màn đêm yên tĩnh này thì nó vẫn không khác gì tiếng sấm. Hàng xóm bên phải thì rất yên tĩnh, có thể là ngủ rồi khiến Bạch Thanh không khỏi ghen tị. Còn hàng xóm tầng dưới có lẽ đang tập thể dục, không gian căn hộ này chật hẹp đến mức ngay cả tập yoga cũng rất khó khăn, vì vậy tay chân của người hàng xóm này khó tránh khỏi việc va chạm vào "vách tường", phát ra những tiếng vang nhỏ.
Bạch Thanh vốn đã không quen ở nơi có nhiều người sống, cộng thêm việc ban đêm vốn dĩ phải yên tĩnh lại tràn ngập đủ loại tiếng ồn. Thế là cả đêm cô không ngủ được chút nào.
Cuối cùng trời cũng sáng. Bạch Thanh bò ra khỏi căn hộ con nhộng, bám thang xuống tầng. Nghe thấy động tĩnh phía trên, đôi mắt vốn đang cụp xuống của cô không khỏi ngước nhìn lên, thấy hàng xóm tầng trên cũng đang xuống.
Không ngờ hàng xóm sống trong căn hộ trên tầng không chỉ một người mà là một cặp nam nữ, cả hai đều rất trẻ. Người nam có thân hình vạm vỡ, tướng mạo đoan chính, hẳn là có thói quen tập luyện lâu dài. Người nữ thì ngoại hình xinh đẹp, dáng người cân đối.
Căn hộ bé như cái lỗ mũi, giường thì nhỏ xíu, không biết hai người này ngủ kiểu gì nhỉ? Chắc chỉ có thể ngủ chồng lên nhau hoặc là nằm nghiêng hết cả hai mới ngủ được thôi. Thảo nào đêm qua trần nhà rung chuyển có quy luật ba lần, mỗi lần hơn nửa tiếng.
*
Bệnh viện Quỷ Quái, phòng chăm sóc đặc biệt.
Cách một cánh cửa sắt dày nặng, Bạch Thanh chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong qua một ô cửa sổ. Phương Viện nằm trên giường bệnh, toàn thân bị trói chặt bởi những sợi xích. Nếu không phải vẫn đang dùng máy thở và máy đo sinh hiệu thì chắc cô đã nghi ngờ bệnh viện này rồi.
Bác sĩ điều trị mặc áo blouse trắng, túi áo cài một cây bút máy, kính gọng vàng đeo trên sống mũi, khuỷu tay kẹp một cuốn bệnh án. ( app truyện TᎽT )
Bạch Thanh nói:
- Ở đây giống nhà tù, không giống phòng bệnh.
- Chúc mừng cô, mới nhìn một cái đã nhìn thấu bản chất của phòng chăm sóc đặc biệt rồi. - Bác sĩ điều trị mỉm cười nói: - Ở đây vừa là nhà tù vừa là phòng bệnh. Nhà tù là để giam giữ Quỷ bài sắp hồi sinh, phòng bệnh là dành cho Người trấn quỷ đang hấp hối.
- Hấp hối? Rõ ràng lúc cô ấy nhập viện, vết thương cũng không nặng mà. Chỉ bị xây xát ngoài da một chút, nhiều nhất là bị cảm lạnh do ngã xuống nước thôi.
Bác sĩ điều trị nhìn Bạch Thanh một lúc rồi nói:
- Cô chưa tốt nghiệp đại học phải không?
Bạch Thanh: ... Tôi có lý do để nghi ngờ anh đang chửi tôi đấy.
- Nếu đã từng học Đại học Quỷ Quái thì phải biết khi Quỷ bài hồi sinh, máu thịt của Người trấn quỷ sẽ bị quỷ ăn mòn, khiến cho cơ thể suy nhược rất nhanh.
- Vậy có cách nào ngăn Quỷ bài hồi sinh không?
Bác sĩ điều trị nói:
- Chuyện này… Tôi không làm được. Điều bệnh viện có thể làm là làm chậm tốc độ hồi sinh của quỷ, dùng thuốc và thiết bị đặc biệt giúp Người trấn quỷ ngủ say để phục hồi trạng thái tốt hơn thôi. - Anh ta thấy Bạch Thanh nhíu mày, từ tốn nói tiếp: - Muốn ngăn quỷ hồi sinh thì phải dựa vào sức mạnh của chính Người trấn quỷ đó. Chỉ cần cô ấy có thể chế tạo ra một Quỷ bài mới có thể khắc chế hoàn toàn Quỷ bài hiện tại, làm nó không hoạt động được thì có thể kéo dài mạng sống.
Nói thì đơn giản nhưng thực tế lại rất khó. Chẳng lẽ Phương Viện không biết tình huống của mình rất nguy hiểm sao? Nếu cô ấy có đủ khả năng chế tạo ra Quỷ bài khắc chế Quỷ Ảnh thì cô ấy đã không kéo dài đến khi nó hồi sinh rồi vẫn không ra tay.
- Cô ấy còn ngủ bao lâu?
Bác sĩ điều trị nói: - Ít nhất năm ngày.
Bạch Thanh gật đầu, rời khỏi bệnh viện. Cô vừa bước ra khỏi bệnh viện thì sực nhớ mình chưa hỏi tên của bác sĩ điều trị, nhưng thôi không cần quay lại làm gì. Dù sao quay lại cũng không vào được bệnh viện.
Trên đường đến bệnh viện cô cũng để ý các tòa nhà xung quanh, vậy nên đi thẳng vào một trung tâm môi giới nhà đất. Anh nhân viên ở đó lập tức nhiệt tình niềm nở mở bản đồ ngoại thành ra cho Bạch Thanh chọn lựa.
Ánh mắt Bạch Thanh lướt qua khu Vành đai 1, Vành đai 2 và Vành đai 3, cuối cùng dừng lại ở khu Vành đai 4, nơi có dân cư thưa thớt nhất. Nhìn thấy ở đây có một chỗ được đánh dấu, hai mắt mắt Bạch Thanh sáng lên, vươn tay chỉ vào đó, hỏi:
- Ở đây có căn hộ cho thuê à?
Nhân viên môi giới thấy địa điểm cô chỉ thì không nhịn được dụi mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn lầm mới ngạc nhiên há to miệng. Địa điểm cô chọn có tên là "đường Vĩnh Lâm", vị trí hẻo lánh, dân cư thưa thớt. Điểm nổi bật nhất chính là nó nằm sát một nhà tang lễ.