Edit : Diệu
Mang đồ ăn đóng gói về ký túc xá, dùng xong cơm, Lạc Kỳ vừa nhìn quang não đang reo liên tục vừa ngẩng đầu nói với Dư Sơ:
“Bạn cùng lớp của bọn tôi bảo tôi thuyết phục cậu tham gia giải đấu liên lớp cuối tuần này.”
Dư Sơ vốn đang đứng dậy chuẩn bị tiếp tục “chinh chiến” ở nhiều chiến trường, nghe vậy liền khựng lại, gương mặt lập tức đầy vạch đen:
“Đừng quan tâm bọn họ. Trước kia lúc khảo thí quân đội, một đám đó còn thi nhau thể hiện tài năng đơn binh, giờ thì đến chút tinh thần liều mình giao tranh cũng không có. Tôi thấy chắc bị ai đó ‘bóc trần’ mánh khoé, nên giờ quên luôn mình là ai rồi.”
Thấy cô có vẻ bực mình, Lạc Kỳ khẽ nhấp môi cười, sau đó mặc kệ đám đàn ông bên kia cứ gào ầm lên làm nũng, tiện tay tắt quang não.
Có vẻ bọn họ cũng biết nài nỉ vô ích, mà trận đấu lại sắp tới, nên cũng phải tập luyện. Mấy ngày sau đó, Dư Sơ thực sự được rảnh rỗi, không còn nhận thêm bất kỳ tin nhắn khuyên nhủ nào từ họ nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT