Đừng nói, ngay cả Nhậm Gia Trạch cũng thấy chuyện này thật nực cười. Chẳng qua chỉ là một cái móc chìa khóa nhỏ rơi trên đất thôi, vừa nhìn là biết có chủ. Nhưng khi cậu ta nhặt từ bồn rửa tay lên thì trong lòng lại thấy thích thích kỳ lạ, không hiểu sao lại giả vờ như không có chuyện gì rồi nhét vào túi mình.
Cậu ta nghĩ: “Chỉ là một cái móc chìa khóa nhỏ thôi mà, chắc chẳng ai đi tìm đâu.” Thế là sau khi bỏ vào túi, lau khô tay xong thì định rời đi. Ai ngờ lại có một thằng nhóc nhảy ra nói trong túi cậu ta có đồ của người khác.
Ban đầu, cậu ta chỉ cần thuận theo, nhận là mình nhặt được là xong. Nhưng cậu cố tình cứng miệng, không chịu nhận. Đến lúc càng ngày càng nhiều người vây lại nhìn, cậu lại càng không thể trước mặt bao nhiêu người như vậy mà thừa nhận mình lấy đồ của người khác, nên cứ thế cứng đầu bị đưa tới phòng bảo vệ.
Trương Tiểu Hổ lúc này ở phòng bảo vệ ngược lại lại rất bình tĩnh, kéo ghế ra ngồi xuống, gật đầu:
“Được thôi, cậu nói báo cảnh sát thì cùng nhau chờ cảnh sát đến đi.”
Nói xong còn kéo thêm ghế cho Phì Phì, để nhóc ngồi xuống, rồi thương lượng:
“Phì Phì à, xin lỗi nha, xem ra buổi khảo sát phong tục hôm nay của bọn mình phải tính thêm tiết học thực tế xã hội nữa rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play