“Đừng sợ, nhóc con.”
Người đàn ông phụ trách lấy máu cho Phì Phì nở nụ cười hiền hậu, vừa dịu giọng trò chuyện để dỗ dành vừa cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của cậu bé.
Chiêu này với nhiều đứa trẻ chưa chắc hiệu quả, nhưng với Phì Phì thì lại cực kỳ ăn ý. Chỉ sau vài câu, sự chú ý của cậu bé đã hoàn toàn bị cuốn theo lời nói của người đàn ông kia.
Chích một mũi!
Phì Phì chẳng động đậy gì, vẫn ngoan ngoãn nằm yên, cánh tay bị Phùng Duyệt Di nắm chặt không thả.
Chờ đến khi nhân viên hoàn tất việc lấy máu và bảo quản mẫu, cậu nhóc mới òa khóc nức nở. Đôi mắt to tròn đẫm nước, mũi đỏ bừng, cả người nhỏ xíu run rẩy như con mèo bị bỏ rơi nhìn mà chỉ muốn ôm vào lòng vỗ về.
Ngay cả Lâm Tư Niên từ đầu đến giờ vẫn dửng dưng đứng ngoài quan sát sắc mặt cũng khẽ đổi. Anh không buồn quan tâm đến ánh mắt sững sờ của người đại diện, sải bước đến bế lấy Phì Phì từ tay Phùng Duyệt Di rồi ôm thẳng vào phòng ngủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play