Lâm Hàn tuyệt vọng trùm chăn kín mít, nằm chết dí trên giường đến tận bây giờ.
“Phi! Toàn một lũ chẳng ra gì!” Hắn hừ lạnh, thấy Lâm Kỳ cười thì tiện tay nhặt cái gối đầu giường ném qua.
Sáng sớm, đám người kia nghe tin hắn không mặc quần áo, ai nấy đều giả bộ tỏ vẻ quan tâm, nhưng thật ra lại giống y chang đi xem khỉ trong vườn thú, từng người một rảnh rỗi chạy vào phòng hắn lượn qua lượn lại. Miệng thì nói lo cho hắn không mặc đồ sẽ bị lạnh, bị cảm, nhưng thật ra chỉ tò mò mà thôi.
Lấy lý do nghe còn chẳng lọt tai. Trời lạnh thì có sao, nhà cũ chỗ nào cũng được sưởi ấm, hắn làm gì mà bị cảm lạnh được?
Lâm Kỳ né gối, mặt mũi nghiêm túc khuyên nhủ:
“Đừng nghĩ nhiều. Dù gì thì cũng đâu phải thật sự không mặc đồ. Anh… khụ, vừa rồi nhìn rồi, trên người em vẫn mặc quần dài tử tế, không hề ngắn. Hơn nữa trên sofa còn có cái áo khoác, khoác tạm ra ngoài là được. Trong nhà mình với nhau, cần gì để ý. Em không thấy bây giờ còn có mốt ‘quần trong mất tích’ đó sao?”
“Mất tích cái đầu anh ấy!” Lâm Hàn giận dữ, bật dậy kéo cổ Lâm Kỳ đè xuống giường. Nếu hắn thật sự ăn mặc thế mà đi ra ngoài, sau này Phì Phì lớn lên hiểu chuyện, nhớ lại cảnh này, chẳng phải sẽ coi hắn là một thằng biến thái sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT