“Ban đầu, dù có phát hiện gia thế của thằng bé kia mạnh hơn tôi gấp mấy lần, thì chỉ cần đừng động chạm đến chuyện liên quan đến ân sư, tôi cũng chẳng có gì phải lo.”
Ba Tưởng nói vậy, nhưng không phải là nói thế để chứng tỏ mình không bận tâm. Chỉ là, nếu thật sự bất hòa với Lâm Quốc Hùng, chạm đến chuyện tình nghĩa sư đồ, thì dù có lo lắng cũng chỉ là lo thôi. Cùng lắm thì giặc đến thì đánh, nước dâng thì đắp bờ. Thế nhưng, từ hôm gặp Lâm Quốc Hùng trở về, trong lòng hắn ngoài nỗi lo còn có một cảm giác khác giống như sắp bị chính ân sư của mình bỏ rơi.
Khi hắn còn nhỏ, yếu đuối và bất lực nhất, ân sư đã từng giúp đỡ hắn. Trong lòng ba Tưởng, Lâm Quốc Hùng giống như một ngọn núi lớn không gì lay chuyển. Ba Tưởng thực sự có mối tình nghĩa thầy trò rất sâu đậm với hắn.
Chẳng qua… dù hắn chỉ là một trong bốn mươi tám đệ tử của Lâm Quốc Hùng.
“Xong việc, tôi cũng tính đến nhà ân sư hỏi thăm, nhưng chưa kịp thì bên nhà cậu cả tôi xảy ra chút chuyện. Sau này mới biết, hóa ra là có bút tích từ phía nhà họ Lâm. Lúc biết chuyện, tôi nghĩ làm gì có chuyện trùng hợp như thế, chắc chắn là ân sư vẫn còn giận. Ai cũng biết tính ông thế nào, khi chưa nguôi giận, tôi chẳng dám xuất hiện trước mặt để ông thêm bực. Khó khăn lắm mới đợi đến khi các sư huynh đệ lần lượt trở về, tôi mới nghĩ nhờ mọi người đến trước mặt ân sư nói giúp cho tôi đôi câu.”
“Bằng không, tôi thực sự sợ đến lúc khai từ đường đầu năm, ân sư bỗng nhớ lại chuyện này, liền một bút xoá tên tôi ra khỏi sổ.”
Vài tháng bị dày vò, đến khi nói xong câu cuối cùng, một người đàn ông ba bốn mươi tuổi như ba Tưởng cũng suýt không kìm được đỏ vành mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play