Tuy rằng viện điều dưỡng nằm khá xa, lại ở khu vực yên tĩnh, nhưng thiết bị cấp cứu cơ bản vẫn đầy đủ, năng lực cấp cứu và điều kiện phẫu thuật cũng đạt chuẩn.
Vì vậy, nhân viên trực trấn an: “Nhanh thôi, em bé à, số của em là 300, phía trước nhanh hết rồi, xe cứu thương sắp đến nơi rồi.”
“Vâng.” Một tiếng “vâng” nhỏ của cậu bé vang lên, trong đó vừa mang theo sự kiên cường, vừa lộ rõ uất ức.
Sau khi gọi điện xong, Phì Phì vẫn không nhịn được mà tiếp tục gọi “anh” mấy tiếng nữa, nhưng không ai đáp lại.
Phì Phì cảm thấy lần này không thể chỉ nghe lời anh được. Anh dặn vậy là không ngoan, cũng không đúng.
Anh ngã bệnh rồi, ngất đi, mà ngoài gọi xe cấp cứu ra, cậu chẳng làm được gì cả. Dù sao cậu vẫn chỉ là một đứa bé, có nhiều chuyện còn chưa hiểu.
Thế là ngay khi phát hiện Lâm Hàn “hôn mê”, gọi cấp cứu xong, Phì Phì lập tức chạy thẳng lên lầu, tìm cửa phòng gần thang bộ nhất, lấy tay bắt đầu đập cửa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play