Phì Phì gọi cậu bé đó là “Tiểu Hầu Tử”. Lúc Tiểu Hầu Tử về đến nhà, còn chưa kịp vào cửa đã đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nước mắt.
Vào đến phòng khách, mặc kệ người giúp việc hay bảo mẫu hỏi có ăn điểm tâm không, cậu vứt phịch cặp sách lên ghế sô pha, rồi cũng nhào lên đó khóc òa.
Cứ thế khóc suốt cả buổi chiều, ai dỗ cũng không được, cho đến khi khóc đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, ép ba mẹ phải chạy về nhà.
“Con trai của ba mẹ làm sao vậy nè? Ai bắt nạt con, khóc đến mức này?” Ba mẹ Tiểu Hầu Tử lo lắng vây lấy đứa con út bao lâu nay chưa từng khóc đến thê thảm như vậy.
Tiểu Hầu Tử lại khóc thêm một trận, rồi mới lớn tiếng mách lẻo với ba mẹ: “Ba mẹ, nhà mình có đứa cháu bất hiếu! Hai người… hức, hai người không biết hôm nay con mất mặt tới mức nào đâu! Huhu, con không sống nổi nữa rồi!!”
Một màn khóc lóc om sòm này, có chừng năm phần là thật lòng. Nhưng Tiểu Hầu Tử thấy rằng nếu không khóc thật thảm, với kiểu xử sự dĩ hòa vi quý của mấy người lớn trong nhà, họ nhất định sẽ không hiểu được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
“Rồi rồi, có chuyện gì nói cho ba nghe.” Ba Tiểu Hầu Tử đưa giấy lau nước mắt, nước mũi cho con.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT