Nhưng mà tôi chính là kỳ thị cái kiểu như cậu, ăn không được nho thì muốn thiêu luôn cả giàn nho ấy, đồ chanh chua.
Cậu nhìn cặp mắt đỏ hoe của mình đi, cứ như con thỏ con vậy, chưa cần cậu lên tiếng tôi cũng biết trong lòng cậu đang nghĩ gì rồi.
Dù cho tụi tôi không bắt quả tang cậu phóng hỏa thì sao? Tụi tôi thấy rõ cậu hái hoa, trường quy định rất rõ: tự ý hái hoa, nếu nghiêm trọng thì phải đuổi học. Hơn nữa chuyện này còn có thể lên báo, rồi đưa ra trước tòa.
Tặc tặc, cái bụi hoa đó bị nhổ tận gốc như vậy, ít cũng phải mười mấy hai mươi đóa rồi chứ? Nếu vậy mà vẫn chưa gọi là nghiêm trọng, thì tôi thật thấy tội cho cái bạn hôm trước chỉ hái có ba đóa mà bị phạt quét WC lớp 5 suốt một năm trời.
Cậu cứ đợi bị đuổi học đi! Dám làm không dám nhận, phi! Cậu không sợ làm ba mẹ cực khổ chuyển cậu về thành phố C học phải thất vọng sao? Phá hoại tài sản công, bất hiếu!”
Lương Hàn Dục miệng lưỡi thật sự quá lưu loát, toàn là nhờ trước đó ở đoàn phim được rèn luyện kỹ năng cơ bản. Mỗi câu cậu nói cách nhau chưa đến một giây, đến cả cơ hội chen vào cũng không để ai có.
Hơn nữa từng câu đều đánh trúng điểm yếu, logic mạch lạc, nhấn nhá rõ ràng, còn phát huy vượt sức thường ngày. Đừng nói học sinh bình thường, giờ mà có người lớn đến, cũng chưa chắc nói lại được cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT