Tiêu Tông, đối với một đứa trẻ bình thường mà nói, đã phải chịu đựng một cú sốc gần như hủy diệt về mặt tinh thần.
Ngay cả bản thân Tiêu Tông cũng cảm thấy mình khó thở, đau khổ đến tột cùng. Thế nhưng, sau một trận khóc thật to, được ở trong căn phòng ấy nơi khiến người ta thấy nhẹ lòng và an tâm lại còn quen biết được Phì Phì, rồi nhận được món quà từ cậu bé ấy, mấy ngày tiếp theo, trừ đi những vết thương trên cơ thể, Tiêu Tông hẳn là đã rẽ sang con đường chữa lành con đường mà lẽ ra một đứa trẻ như cậu phải dành cả đời để vượt qua.
Thế giới vẫn thế, mọi thứ vẫn phủ một màu xám xịt. Nhưng sau hôm nay, cậu bé sẽ không còn gặp ác mộng nữa. Phì Phì nắm tay cậu, dắt cậu bước ra ngoài.
Tiêu Tông đưa hộp tiêu bản lên trước mắt, nhắm một bên, mở mắt còn lại, nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt về phía Phì Phì. cũng bắt chước dáng ngồi lắc chân của Phì Phì, và lần đầu tiên trong quãng thời gian vừa qua, khóe miệng cậu xuất hiện một nụ cười nhè nhẹ.
Phì Phì ở viện phúc lợi khá lâu, trước khi rời đi đã để lại số điện thoại nhà mình cho Tiêu Tông. Phì Phì cảm thấy mình với Tiêu Tông đã là bạn bè, nên muốn giữ liên lạc.
Tiêu Tông thì đứng dưới tấm biển của viện, chỉ lên phía trên: “Nhìn nè.”
Trên tấm biển có ghi số điện thoại của viện phúc lợi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play