“Ngon lắm!” Phì Phì nhìn một cái, liền chắc nịch nói.
“Ngon.” Sở Kiêu Hàn cũng gật đầu phụ họa.
Ông cụ Sở vốn ăn được cay, chắc là di truyền lại cho cháu nội, nên Sở Kiêu Hàn từ nhỏ đã không sợ cay. Chỉ là trẻ con ăn cay nhiều không tốt, nên ông cụ cũng không cho cháu ăn nhiều.
Quản gia đứng sau hai đứa nhỏ, sắc mặt có chút kỳ quái, muốn nói gì đó lại không biết có nên mở miệng hay không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Tiểu thiếu gia hiếm khi có bạn chơi cùng tuổi, lại còn vui vẻ như vậy, thôi thì đừng nói ra kẻo làm cậu mất mặt trước bạn.
Chớp mắt, mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua. Đến bữa tối, ông cụ Sở giữ cả nhà họ Lâm ở lại dùng cơm, ông nội Lâm Quốc Thịnh cũng không từ chối.
Bà nội Dương Ngọc Anh suốt cả buổi trưa bận rộn trong bếp chuẩn bị mấy món nhắm rượu cho hai ông già đánh cờ. Kết quả là cờ cũng xong rồi, rượu cũng gần hết, trời cũng sắp tối đen, bà mới bưng từng đĩa lên bàn.
Đến giờ ăn, ông nội Lâm nhất quyết không cho bà xuống bếp nữa. Ông sợ nếu để bà làm, nửa đêm cũng chưa được ăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play