Lâm Quốc Hoành bên tai Phì Phì chậm rãi kể, như đang nói chuyện xưa: “Ông ba bị tổ gia gia đánh đòn, nhưng ông ba cứ thấy sấp giấy vàng đó đẹp. Chờ đến năm thứ hai sách mới phát xuống, liền lại lén dùng giấy vàng để bọc. Bọc một lần ăn đòn một trận, nhưng dù tổ gia gia con giấu giấy ở đâu, ta đều tìm được.”
Mãi cho đến sau này, cha ông đột ngột ra đi, gia cảnh nhà họ Lâm một lần sa sút không phanh. Không còn sấp giấy vàng quý hơn vàng ròng để hắn dùng bọc sách vở nữa. Giấy ông dùng từ giấy vàng biến thành giấy Tuyên Thành, rồi là giấy trắng, và cuối cùng, thành loại giấy bản chỉ cần chạm nhẹ là rách.
Thế nhưng, dù là loại giấy gì, Lâm Quốc Hoành vẫn luôn không thay đổi thói quen thích bọc sách của mình, tựa hồ là đang cố chấp nhớ lại điều gì đó.
“Thật ra vừa nãy ông ba đến trường của con xem, nhiều bạn nhỏ không thích dùng giấy bọc sách vở đâu. Chắc là các bạn ấy thấy như vậy lỗi thời, không đẹp bằng loại bán sẵn bên ngoài. Hoặc là dứt khoát không bọc gì cả. Nếu Phì Phì không thích thì chúng ta không bọc nữa. Ông ba đưa con đi xem tổ chim trong vườn cây có chim non đang đẻ trứng không nhé.”
Phì Phì lập tức lắc đầu, bàn tay nhỏ xoa xoa cuốn sách đã được ông ba bọc cẩn thận, cảm thấy ông ba thật giỏi, bọc vừa vặn, lại còn cố ý chừa phần truyện nhỏ cho cậu bé ở chính giữa.
"Sách ông ba bọc đẹp lắm, Phì Phì thích nhất những quyển sách như vậy. Các bạn nhỏ khác có thích hay không Phì Phì không biết, nhưng sách của Phì Phì, Phì Phì thích là được rồi." Bạn nhỏ về nhà sau một lúc thả lỏng, cách xưng hô lại từ 'con' biến thành 'Phì Phì'.
Lâm Quốc Hoành gật đầu: “Haha, Phì Phì của chúng ta nói đúng, mình thích là được rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT