Lâm Hàn là người nói ít làm nhiều, chẳng buồn mở miệng, trực tiếp ôm lấy Phì Phì đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi, bế lên rồi chạy đi luôn, hoàn toàn không cho chú nhỏ cơ hội phản ứng.
Sau mấy ngày ở chung, Lâm Hàn đã nhận ra không rõ vì sao, có thể do hắn và nhóc con này thật sự hợp tính, hoặc chỉ đơn giản là vì nhóc quá đáng yêu, khiến người ta vừa nhìn đã muốn cưng chiều. Chỉ cần được ở bên nhóc, trong lòng hắn liền cảm thấy dễ chịu và vui vẻ. Dù chỉ ngồi cùng chơi xếp gỗ cả buổi trưa, cũng còn sảng khoái hơn những ngày trước lang thang ngoài đường, làm mấy chuyện điên cuồng, sống chẳng khác gì mơ hồ qua ngày.
Dạo gần đây, hắn đã chẳng cần Lâm Cảnh Lịch trói lại để ngăn ra ngoài tìm đường chết nữa, ngược lại còn chủ động ở nhà chơi cùng nhóc con.
Dù sao trước đó Lâm Cảnh Lịch cũng đã giúp xin nghỉ học. Với độ tuổi của Lâm Hàn, việc nghỉ học vì lý do điều chỉnh tâm lý cũng không khó khăn gì, trường học cũng không giục, lúc nào ổn thì quay lại.
Thật ra nếu xét tình trạng hiện tại, Lâm Hàn hoàn toàn có thể quay lại trường. Nhưng bản thân hắn lại không muốn nghĩ đến chuyện đó, mà Lâm Cảnh Lịch cũng không nhắc tới, nên cứ thế coi như im lặng bỏ qua.
Lâm Tư Niên nhìn sang Lâm Cảnh Lịch đang ngồi vắt chân trên sofa, bộ dạng chẳng hề có ý định ngăn cản, tức đến sôi máu:
“Đó là con con! Con mới là người giám hộ hợp pháp của Phì Phì! Mấy người làm vậy chẳng khác nào ngang nhiên cướp người, mọi người biết không hả?!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT