Lâm Quốc Thịnh còn chưa kịp mở miệng, đã bị giọng nói lạnh lẽo của Lâm Cảnh Lịch cắt ngang:
“Chính miệng con dặn là chờ Tư Niên tới rồi mới được thả nó ra. Tối qua Tiểu Hàn nổi điên, con liền trói nó nhốt trong phòng. Vậy mà nó lại tự mình tháo dây trốn ra đập vỡ cửa sổ?”
“Là nó tự tháo ra đấy, từ nhỏ Tiểu Hàn đã khỏe, anh cũng không phải không biết.” Lâm Quốc Thịnh vẫn kiên quyết không thừa nhận là mình đã len lén mở trói cho Lâm Hàn sau bữa tối.
“Lúc con trói thì dùng tới ba lớp khăn trải giường, ngoài cùng còn dùng dây gân bò. Nếu mà Tiểu Hàn thật sự tự mình tháo được, thì nó không phải khỏe nữa mà là trời sinh thần lực!”
Nghe đến đây, không ngờ người nổi giận lại là Lâm Quốc Thịnh:
“Anh đem con trai ruột của mình trói lại như con sâu lông quăng xuống thảm, trước đây tôi đã từng trói anh như thế bao giờ chưa? Chuyện gì cũng không thể nói cho tử tế sao? Hôm qua tôi bảo thả nó ra là để nó tỉnh táo lại, ai ngờ cái thằng ranh đó...!”
Trong lúc giận quá mất khôn, ông vô ý nói hớ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play