Thịnh Thế chỉ cảm thấy toàn thân như bị bánh xe nghiền qua, không có chỗ nào là không đau, đầu óc thì căng ra như muốn nổ tung, vừa đau vừa tê dại. Mồ hôi lạnh túa ra không ngớt, gương mặt vốn thanh nhã trắng nõn giờ đây xám ngoét như tờ giấy, cả người ướt đẫm như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Một con trỏ sáng lên lập lòe, theo sau là âm thanh gõ phím máy móc, một đoạn văn tự từ từ hiện lên trong đầu hắn.
[Ting, chúc mừng ký chủ xuyên sách thành công. Hệ thống tự cứu cho pháo hôi số 02 rất hân hạnh được phục vụ ngài.]
Hệ thống vừa dứt lời, một lượng lớn thông tin như được sao chép và dán thẳng vào, cưỡng ép nhồi nhét vào đầu óc Thịnh Thế.
Cơn choáng váng mãnh liệt qua một lúc lâu mới tan đi. Khi thần trí đã tỉnh táo lại, Thịnh Thế cũng kinh hoàng nhận ra, mình... đã xuyên sách?
Mà còn xuyên thành một tên pháo hôi trong cuốn truyện cẩu huyết tam lưu, một lòng si mê vai chính công?
Nguyên chủ là con trai của một thương hộ, dốc toàn lực của gia tộc để trợ giúp Tam hoàng tử khởi sự, cuối cùng cũng được như ý nguyện gả vào phủ Tam hoàng tử làm thiếp. Vốn tưởng rằng với công lao tòng long lớn như vậy, sau khi vai chính công đăng cơ, mình có thể tranh được ngôi vị Hoàng hậu, tệ nhất cũng phải được một chức Quý phi.
Nào ngờ sau khi vai chính công lên ngôi, kẻ đầu tiên bị hắn thanh trừng lại chính là Thịnh gia.
Nguyên chủ chạy khỏi lãnh cung, muốn tìm vai chính công đòi một lời giải thích, lại bắt gặp cảnh hắn đang dịu dàng hứa hẹn với bạch nguyệt quang của mình là vai chính thụ, rằng đã dọn dẹp mọi chướng ngại, có thể lập tức phong y làm Hậu.
Thương thay Thịnh gia một lòng một dạ phò tá, cuối cùng lại làm áo cưới cho kẻ khác, rơi vào kết cục cả nhà bị chém đầu, liên lụy cửu tộc.
Còn nguyên chủ, trong thời khắc cuối cùng, vì muốn giết vai chính thụ đã chiếm đoạt sự sủng ái của phu quân mình, mà bị vai chính công một đao kết liễu, cùng già trẻ Thịnh gia xuống hoàng tuyền, hoàn toàn trở thành công cụ thúc đẩy tình cảm của hai nhân vật chính.
Con trỏ lại tiếp tục lập lòe.
[Tải thông tin thế giới hoàn tất.]
[Cập nhật nhiệm vụ hoàn thành.]
[Nhiệm vụ chính tuyến một: Trốn thoát khỏi tay sơn phỉ thành công.]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Xẹt...xẹt...tít.]
[Cảnh cáo, cảnh cáo, năng lượng hệ thống không đủ, đang tiến vào đếm ngược tắt máy, 3, 2,…]
“Khoan đã”
Thịnh Thế còn chưa kịp gọi xong, con trỏ đã biến mất, và thứ biến mất cùng nó, chính là cảm giác có vật lạ trong đầu y.
Đã có thể làm được cả việc xuyên sách, sao lại có thể vì hết pin mà sập nguồn chứ?
Không đáng tin vậy sao?
Với lại, ít nhất cũng phải đợi công bố xong phần thưởng rồi hãy đi chứ?
Thấy hệ thống hoàn toàn im hơi lặng tiếng, chẳng moi thêm được thông tin hữu ích nào, Thịnh Thế đành mở mắt đánh giá tình cảnh hiện tại của mình.
Đập vào mắt là mái nhà thấp lè tè, cũ nát, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngột ngạt.
Mà y lúc này đang nằm trên một cái giường tạm bợ.
Nói là giường, nhưng thực chất chỉ là một ổ cỏ tranh trải trên mặt đất.
Cái đãi ngộ này, còn không bằng con chó nhà y nuôi.
Nghe thấy tiếng sột soạt từ đám cỏ bên cạnh, có người nghiêng đầu nhìn sang, rồi lên tiếng: “Mạng ngươi cũng lớn thật, vậy mà vẫn chưa chết.”
Thịnh Thế tuy đã tiếp nhận nội dung của nguyên tác, nhưng vì nguyên chủ chỉ là pháo hôi, miêu tả về hắn trong truyện không nhiều, đa phần đều là lướt qua vài dòng. Ký ức của nguyên chủ y cũng chẳng kế thừa được bao nhiêu, nhưng may thay, cái hệ thống không đáng tin kia lại cho y một thứ khá hữu dụng.
Thịnh Thế nhìn sang, chỉ thấy bên cạnh đầu người vừa nói chuyện hiện lên một dòng chữ.
“Thôi Nhuận, dòng thứ của Thôi thị ở Hoài Khê.”
Giới thiệu nhân vật à?
Mà còn là bản rút gọn nhất nữa chứ?
Thôi thị ở Hoài Khê cũng được xem là đại tộc của triều này. Sau khi Tam hoàng tử Phó Lâm Hoài dần trở nên lớn mạnh trong cuộc chiến đoạt đích, Thôi thị cũng dệt hoa trên gấm, đi theo ủng hộ, còn đưa một thiếu gia dòng thứ trong tộc vào phủ Tam hoàng tử làm trắc phi.
Mà sở dĩ họ đưa thiếu gia dòng thứ chứ không phải đích nữ trong tộc, là vì dung mạo của vị thiếu gia đó có đến sáu phần tương tự với con trai của Thái phó – Trang Túc, cũng chính là vai chính thụ trong truyện, là bạch nguyệt quang mà Tam hoàng tử yêu mà không được, quấn quýt nhiều năm.
Vị nam trắc phi dòng thứ của Thôi thị đó, tên là Thôi Nhuận.
Tình địch tương lai của nguyên chủ? Đồng thời cũng là thế thân của vai chính thụ?
Theo lời Thôi Nhuận, Thịnh Thế đã nằm mê man mấy ngày, tình hình mấy hôm trước vô cùng nguy kịch, cứ hôn mê bất tỉnh lại còn sốt cao, hôm nay mới hạ sốt tỉnh lại.
Thịnh Thế nghe vậy, chống nửa người trên dậy dựa vào vách tường, đợi cho hơi thở ổn định lại, mới yếu ớt mở miệng: “Ngươi là ai?”
Sau đó y lại nhìn quanh căn nhà cỏ rách nát, hỏi tiếp: “Đây là đâu?”
Thôi Nhuận thấy y không nhớ gì cả, chỉ nghĩ là do sốt cao nên hồ đồ, bèn khập khiễng đứng dậy, bưng cái bát sứt mẻ bên cạnh lên, uống một ngụm nước.
“Tại hạ Thôi Nhuận, người Hoài Khê. Đây là ổ thổ phỉ, cả ta và ngươi đều bị sơn phỉ bắt.”
Thịnh Thế ngẩn người.
Sơn phỉ?
Nhiệm vụ mà hệ thống nhắc tới?
Y cẩn thận xem lại một lần nữa cốt truyện liên quan đến mình, trong truyện quả thật có nhắc tới việc “y” từng bị sơn phỉ bắt cóc.
“Y” trong truyện si mê Tam hoàng tử, năm lần bảy lượt tạo cơ hội để tình cờ gặp mặt, lại còn nhiều lần tuyên bố ở nơi công cộng rằng nhất định phải gả vào phủ Tam hoàng tử. Tam hoàng tử tỏ ra là người đôn hậu hiền lành, chưa từng so đo với “y”.
Bởi vậy, tuy “y” tự biến mình thành trò cười cho cả kinh thành, nhưng vẫn chọc giận không ít người thầm yêu mến Tam hoàng tử.
Thế là có kẻ nảy sinh ý đồ xấu, nhân lúc Tam hoàng tử rời kinh đi công cán, đã đưa tin giả cho “y”.
Đối phương nói với “y” rằng, Tam hoàng tử đi chuyến này là tới Giang Nam.
“Y” vì yêu đương mù quáng, căn bản không thèm phân biệt thật giả, đã vội vàng lên đường. Nào ngờ con đường mà đối phương chỉ cho lại đi ngang qua địa phận của sơn phỉ.
Theo như cốt truyện sơ lược, “y” sẽ phải chịu đủ mọi sự làm nhục ở đây, cuối cùng vẫn là cha “y” phải bỏ ra một số tiền lớn mới chuộc người về được.
Sau đó, Tam hoàng tử đi công cán trở về, biết chuyện “y” bị kẻ xấu làm hại, bèn tuyên bố với bên ngoài rằng: việc này tuy không phải lỗi của mình, nhưng “y” cũng vì mình mà gặp nạn, bản thân phải có trách nhiệm. Sau đó liền nạp “y” vào phủ.
Hành động này của Tam hoàng tử được ca ngợi là nhân ái, giành được không ít lời khen.
“Y” tuy chỉ là một thị thiếp có thân phận hèn mọn nhất trong phủ, nhưng lại chẳng hề để tâm, mặc cho người khác châm chọc mỉa mai vẫn vui vẻ chịu đựng, còn cho rằng Tam hoàng tử thật lòng yêu thương mình.
Nhưng Thịnh Thế dựa vào cốt truyện về sau để phân tích, Tam hoàng tử thu “y” vào phủ, căn bản không phải vì thương xót cho hoàn cảnh của nguyên chủ, hay cảm thấy mình có trách nhiệm.
Mà là vì khi đi công cán, hắn đã liên lạc với thế lực ở địa phương, cần một lượng lớn tiền bạc để chuẩn bị. Và “y”, kẻ yêu đơn phương Tam hoàng tử lại có gia cảnh giàu có, đương nhiên trở thành lựa chọn tốt nhất.
Thu nhận một tiện thiếp, không những được tiếng tốt, mà còn có một khoản hồi môn kếch xù để giải quyết việc cấp bách, sau này chỉ cần dùng chút thủ đoạn, Thịnh gia sẽ tự dâng tiền bạc đến tận tay. Đối với một kẻ một lòng muốn leo lên đế vị như Tam hoàng tử mà nói, đây tuyệt đối là một cuộc mua bán chỉ có lời chứ không lỗ.
Nghĩ đến kết cục cuối cùng của Thịnh gia, Thịnh Thế không nhịn được mà hộc ra một búng máu.
Vai chính công qua cầu rút ván như vậy, có chắc không phải vai ác không?
Thôi Nhuận thấy y lại hộc máu, liền kéo cổ tay y qua bắt mạch: “Không sao, chỉ là khí huyết không thông thôi. Cứ nghỉ ngơi cho tốt, sẽ mau chóng hồi phục.”
Không biết là vì đã nôn ra ngụm máu độc, hay là vì đã đổi linh hồn, Thịnh Thế lúc này cảm thấy mình đã khỏe hơn trước rất nhiều, bèn học theo cách giới thiệu của Thôi Nhuận lúc nãy, nói:
“Tại hạ Thịnh Thế…”
Chưa đợi Thịnh Thế nói xong, Thôi Nhuận đã đánh giá y từ trên xuống dưới một lượt: “Ta biết ngươi, kẻ si mê cuồng nhiệt của Tam hoàng tử điện hạ. Danh tiếng của ngươi đã truyền ra khỏi kinh thành rồi, trên đường tới đây, ta đã nghe người ta nhắc tới ngươi không chỉ một lần.”
Thịnh Thế: “…”
Cái mác yêu đương mù quáng này, không gỡ ra được hay sao?
Y ho khan một tiếng đầy ngượng ngùng, chuyển sang hỏi: “Người ta thường nói sơn phỉ rất hung hãn, không biết Thôi công tử có cách nào để trốn thoát không?”
Trong nguyên tác không hề đề cập tới việc Thôi Nhuận cũng có mặt trong sự kiện lần này, người bị làm nhục chỉ có một mình Thịnh Thế. Bây giờ đối phương xuất hiện ở đây, lẽ nào là có cách gì để ra ngoài?
Thôi Nhuận cũng không úp mở, thẳng thắn nói: “Biện pháp thì đúng là có một.”
Thấy Thịnh Thế lộ vẻ tò mò, hắn đổi tư thế, nói: “Theo ta tìm hiểu mấy ngày nay, đám sơn phỉ này vốn là một nhóm dân lưu lạc, bị dồn đến đường cùng nên mới tới mảnh đất không ai quản này, sau đó dứt khoát chiếm núi làm vua, vào rừng làm cướp.”
Thịnh Thế cụp mắt, thầm nghĩ: Đã là dân lưu lạc, vậy hẳn là chủ yếu vì tiền tài.
Thôi Nhuận nói tiếp: “Đã là dân lưu lạc, chắc chắn học thức chẳng ra sao, cho nên tại hạ quyết định tự tiến cử.”
“Hử?” Thịnh Thế khó hiểu ngẩng đầu, muốn tự tiến cử cái gì?
Thôi Nhuận mặt mày tươi cười, nắm tay thành quyền đập vào lòng bàn tay còn lại, ra vẻ đã tính toán kỹ càng: “Tự tiến cử làm quân sư cho bọn họ.”
“???”
Thịnh Thế kinh ngạc đến mức đầu óc toàn dấu chấm hỏi.
Thôi thị là một đại tộc trăm năm, con cháu trong nhà hẳn đều được dạy dỗ nghiêm khắc. Thôi Nhuận thân là công tử nhà quyền quý, cho dù chỉ là dòng thứ, cũng không thể chạy đi làm quân sư cho sơn phỉ được chứ?
Lẽ nào đầu óc Thôi Nhuận này có vấn đề?
Thôi Nhuận lại chẳng thấy suy nghĩ của mình có vấn đề gì, hắn tự mình nói xong, ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của Thịnh Thế.
“Thịnh huynh, ngươi có kế hoạch gì không? Nghe nói nhà ngươi kinh doanh buôn bán, chắc là bỏ ra nhiều tiền chuộc một chút là có thể ra ngoài thôi. Ngươi yên tâm, đến lúc ta làm quân sư trong trại, rồi ở trước mặt đại đương gia nói giúp ngươi vài câu, chắc có thể giúp ngươi tránh được nỗi khổ da thịt.”
Thịnh Thế: “…”
Khoan đã, sao ngươi nhanh chóng tự coi mình là đồng bọn của sơn phỉ thế?
Còn bán ân tình nữa chứ?
Thấy Thôi Nhuận nói vậy, Thịnh Thế im lặng một lát, rồi uể oải nói: “Tại hạ cũng quyết định tự tiến cử.”
“Ồ?” Thôi Nhuận tức thì hứng thú. “Ngươi cũng làm quân sư à?”
Một băng sơn phỉ có một quân sư là đủ rồi, huống hồ hắn cũng không cho rằng tên fan cuồng của Tam hoàng tử này có học thức cao hơn mình.
Dung mạo người này đúng là xuất chúng, dù Thôi Nhuận đã nhìn quen đủ loại tài tử giai nhân, cũng không thể không thừa nhận vẻ đẹp của đối phương quả là hiếm thấy trên đời.
Mày tựa núi xa, mắt như sao sáng, dù trong hoàn cảnh này cũng khó che đi được dung nhan tuyệt mỹ, thậm chí vì bị thương mà còn tăng thêm vài phần vẻ đẹp mong manh tan vỡ, quả thực có tư cách để theo đuổi Tam hoàng tử.
Nhưng dung mạo như vậy, ở trong ổ thổ phỉ lại chẳng phải chuyện tốt gì, thậm chí còn có thể rước lấy tai họa lớn hơn.
Hắn có thể tự tiến cử cái gì chứ?
“Không phải.”
Thịnh Thế lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta quyết định tự tiến cử làm ông chủ của bọn họ.”
“Cái gì?”
Dù Thôi Nhuận tự cho là mình thông minh, lúc này cũng có chút không theo kịp.
Ông chủ?
Người này lẽ nào bị ngã ngựa đến hỏng cả đầu óc rồi?
Thôi Nhuận còn muốn hỏi thêm, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng xiềng xích, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Cánh cửa bị đẩy ra, ngược sáng bước vào là hai gã đàn ông vác côn gậy.
Một gã liếc nhìn Thịnh Thế đang ngồi trên ổ cỏ tranh, rồi lớn tiếng quát tháo: “Hai người các ngươi, theo chúng ta đi gặp đương gia.”