Sau buổi học cuối kết thúc học kỳ, sân thượng trường An Bình đón hai bóng dáng quen thuộc, nơi nắng hè dịu nhẹ hòa cùng làn gió mát rượi, tạo nên một không gian bình yên tách biệt khỏi sự ồn ào của trường lớp. Giang Tâm ngồi khoanh chân, cắn một miếng bánh mì hạnh nhân giòn tan, đôi mắt tò mò lướt qua Vương Phong Huyền đang gục đầu ngủ gật. Cậu khẽ lén gỡ chiếc tai nghe headphone của người nọ, đeo thử vào tai mình. Những giai điệu không lời lại dịu dàng vang lên, êm ái như tiếng sóng nước vỗ bờ, nhẹ nhàng len lỏi vào tâm hồn cậu. Bàn tay của Vương Phong Huyền vẫn nắm chặt cây bút chì hoa văn mà Giang Tâm đã tặng, cổ tay thả lỏng một cách nhẹ nhàng, như đang ôm lấy món quà nhỏ bé ấy. Trên đùi hắn, cuốn sổ vẽ mở ra, một bức tranh dở dang hiện lên: khung cảnh hoàng hôn rực rỡ trước mắt, với cầu vồng mờ ảo vắt ngang bầu trời, hứa hẹn một vẻ đẹp kỳ vĩ khi hoàn thành. Ánh nắng chiều dịu dàng chiếu lên nét vẽ, như đang kể một câu chuyện bình yên, một bí mật chỉ hai người mới biết. Giang Tâm mỉm cười nhẹ nhàng, vô thức vươn tay xoa nhẹ đầu Vương Phong Huyền, mái tóc ngắn mềm mại lùa qua kẽ tay cậu, tạo cảm giác êm ái đến lạ. Hắn khẽ cựa mình, hơi thở vẫn đều đều, chẳng hay biết gì về hành động ấm áp của Giang Tâm. Sân thượng lặng lẽ, chỉ có tiếng gió rì rào và hương bánh mì hạnh nhân thơm lừng, như một khoảnh khắc dừng lại giữa mùa hè vô tận.
Mỗi buổi sáng, Vương Phong Huyền đều đạp xe qua nhà Giang Tâm, như một thói quen chẳng cần hẹn trước, một hành động tự nhiên đến khó hiểu. Hắn dừng xe, giả vờ ngó nghiêng trời đất, chờ đợi cậu nhóc tóc rối bù nhảy lên yên sau. Tan học, hắn lại lượn qua lớp Giang Tâm, đứng tựa cửa một cách lơ đãng, ánh mắt thờ ơ nhưng vẫn quét qua đám bạn học đang rộn ràng thu dọn tập vở. Trên đường về, chiếc xe đạp lướt qua những con hẻm rợp bóng cây xanh mát, hai cậu trò chuyện, giọng Vương Phong Huyền vẫn luôn ngắn gọn nhưng mang nhiều nét trầm ấm, như gió thoảng qua kẽ lá, trong khi Giang Tâm líu lo không ngừng. Đôi lúc họ sẽ ghé qua các quán ăn quen thuộc, Vương Phong Huyền cầm ly trà sữa với lượng đường yêu thích, còn Giang Tâm nhấm nháp chiếc bánh mì hạnh nhân đã trở thành “niềm đam mê bất tận”. Một chiều nọ, cả hai dừng chân tại một tiệm sách cũ, nơi mùi giấy và mực in thoang thoảng. Vương Phong Huyền lặng lẽ chọn một cuốn sổ vẽ mới, bìa màu xanh đậm thoáng nét lạnh lùng, trong khi Giang Tâm loay hoay giữa kệ sách ôn tập môn lý, ánh mắt rối rắm vì chẳng biết chọn quyển nào. Cậu lẩm bẩm, lật từng quyển, tỏ vẻ hoang mang. Vương Phong Huyền lặng lẽ đặt xuống bàn bốn quyển sách lý trông tràn đầy uy tín, bìa dày, chữ in rõ ràng, rồi quay đi, như chẳng để tâm đến phản ứng của ai kia. Ánh mắt Giang Tâm tròn xoe rồi sáng lên, lòng cậu rộn ràng, cảm nhận được sự quan tâm lặng thầm nhưng vô cùng ấm áp. Con đường về nhà, như một bản nhạc hè êm đềm, vang lên tiếng cười giòn tan và tiếng xe đạp kêu lạch cạch đều đặn.
Dưới tán cây ngân hạnh, những chiếc lá vàng rơi lác đác, tạo thành một khung cảnh nhẹ nhàng lại êm dịu giữa cái nắng hè gay gắt. Hai cậu nhóc ngồi sát nhau, mắt dán vào màn hình điện thoại. Họ đang chơi một tựa game chiến đấu mới ra, cực kỳ hot khắp trường, tiếng quái vật gầm vang trong tai nghe, tạo nên một không khí kịch tính. Giang Tâm điều khiển nhân vật tướng lĩnh cao to, anh dũng, đấm chém điên cuồng, mở đường bảo vệ đồng đội, luôn lao lên phía trước, tạo khiên chắn cho tinh linh phép thuật, ánh sáng lóe lên mỗi lần đánh trúng kẻ địch. Vương Phong Huyền chính là điều khiển nhân vật nam tinh linh phép thuật ấy, mái tóc bạc bay phấp phới, tung những đòn phép ánh sáng bao bọc lấy nhân vật của Giang Tâm, bên cạnh đó tung liên tục những lọ thuốc độc hiểm hóc cho đối thủ. Khi chiến thắng, Giang Tâm sẽ la hét hùng hổ, gương mặt cậu đỏ bừng, bàn tay đập đùi phấn khích. Vương Phong Huyền ngồi cạnh vẫn giữ vẻ im lặng, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ, ánh mắt tập trung cao độ, ngón tay hắn lướt màn hình đầy đắc ý. Đặc biệt cả hai sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc nhau nếu đối phương thua trận. Cả hai, như hai mảnh ghép trái ngược nhưng lại hòa quyện hoàn hảo trong thế giới riêng, tạo nên những trận chiến đầy tiếng cười. Lá ngân hạnh vẫn rơi, như điểm xuyết cho trận chiến rực rỡ của tuổi trẻ. Tiếng cười trong trẻo của Giang Tâm vang lên, và Vương Phong Huyền, bất ngờ, cũng bật cười phá lên một cách vui vẻ, giọng cười giòn tan, như ánh nắng hè xuyên qua tán lá, xua đi mọi khoảng cách.
Vì hôm sau là Chủ nhật, chẳng lo thức muộn, thế là đêm khuya, cả hai kéo nhau đi ăn cá nướng cay mới ra lò. Quán nhỏ ven đường sáng đèn, mùi cá biển thơm lừng quyện trong làn khói nghi ngút, kích thích vị giác. Vương Phong Huyền, vốn không giỏi ăn cay, bị Giang Tâm trêu chọc mà quyết chiến, gương mặt hắn đỏ bừng khi thử miếng cá đẫm sốt cay xè. Hắn nhăn nhó, uống liền hai hộp sữa dâu, đôi môi còn dính chút hồng, khiến Giang Tâm cười nghiêng ngả. Về đêm, bọn họ còn hay đi dạo quanh bờ hồ, nơi hội chợ từng rực rỡ sắc màu nay đã trở thành một khoảng sân trống trải, chỉ còn vài ánh đèn le lói. Gió khuya nhè nhẹ lùa qua, mang theo hơi mát của mùa hè. Giang Tâm chạy tung tăng, dang rộng hai tay như chú chim trưởng thành đang sải cánh, tận hưởng cảm giác tự do, mái tóc rối bay trong gió. Vương Phong Huyền bước chậm rãi phía sau, ánh mắt hắn dịu đi, lòng nhẹ nhàng, như được gió khuya cuốn đi mọi muộn phiền. Ánh đèn đường phản chiếu trên mặt hồ, như vẽ nên một bức tranh đêm tuyệt đẹp, tĩnh lặng. Khoảnh khắc ấy, cả hai hòa mình vào không khí mùa hè, tự do và vô tư, như hai chú chim non đang bay lượn trên bầu trời xanh thẳm.
Gần kỳ thi cuối kỳ 2, không khí trường An Bình trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, nhưng Giang Tâm và Vương Phong Huyền vẫn tìm thấy niềm vui và sự bình yên trong thư viện. Giang Tâm ghé lớp Vương Phong Huyền, vẫy tay gọi hắn, ánh mắt sáng rực khi hai tiết tự học sắp tới mở ra cơ hội ôn tập quý báu cho cả hai. Trong thư viện, mùi sách cũ và ánh nắng len lỏi qua cửa sổ tạo nên một không gian ấm áp, dễ chịu. Giang Tâm khoe với Vương Phong Huyền rằng mình đã giải hết bài tập Lý từ bốn quyển sách mà hắn đã đưa, giọng nói đầy phấn khích và tự hào. 
“Cậu sắp thành Gia Cát Lượng rồi đấy, bạn học Giang~” 
Vương Phong Huyền nhếch môi, trêu chọc. Giang Tâm phồng má, tự tin đáp lại.
“Tất nhiên rồi, điểm số của học kỳ này tôi muốn bao nhiêu liền được bấy nhiêu. Không cần cậu phải lo nữa!” 
“Thật không? Vậy nhờ Giang học bá kèm toán cho tôi với~ Thứ hai vừa qua tôi mua được quyển ôn tập nhưng chẳng làm nổi 10 bài đầu.” 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play