Kỳ thi cuối kỳ 2 trôi qua êm đẹp, như một cơn mưa hè bất chợt tưới mát trường An Bình, xua đi bầu không khí căng thẳng. Giang Tâm, trong lòng tự ví mình là “tướng quân” oai phong, đã chiến đấu kiên cường qua “cuộc chiến” bài thi khốc liệt. Cậu cắn bút, lật từng trang đề thi, mồ hôi lăn dài trên trán, nhưng từng nét chữ cậu viết ra đều là một nhát kiếm sắc bén, đầy quyết tâm. Khi nhận kết quả, cậu reo lên một tiếng đầy phấn khích, đôi mắt sáng như sao, vì “nhà vua” đã ban thưởng cho cậu “100 điểm” quý báu, một công trạng to lớn khiến cậu muốn nhảy múa ngay lập tức. Vương Phong Huyền, ngược lại, bước qua kỳ thi như một cơn gió nhẹ nhàng, thuần thục và bình thản. Hắn ngồi cuối lớp, cây bút lướt nhanh trên giấy, chẳng chút do dự, như thể mọi đáp án đã khắc sẵn trong tâm trí hắn. Kết quả chẳng làm ai ngạc nhiên, nhưng lại luôn âm thầm khiến mọi người ngưỡng mộ: điểm tuyệt đối, đứng đầu lớp, sáng chói như ánh mặt trời rực rỡ giữa trưa hè. Cả hai, mỗi người một cách thức nhưng đã chinh phục mùa thi thật trọn vẹn, lòng rộn ràng niềm vui và sự tự hào. Ra chơi, cả hai hẹn nhau ghé thư viện trả sách, Giang Tâm liếc nhìn hắn, muốn khoe điểm số cao của mình, nhưng lại chỉ cười thầm, như chú thỏ nhỏ đang giữ một niềm tự hào bé bỏng, đáng yêu. Vương Phong Huyền nhìn cậu, khóe môi khẽ cong lên đầy ấm áp, biết rõ người nọ đã đạt được điểm số như mong muốn nên mới trông cực kỳ thoải mái đây mà.
Tan học, chiếc điện thoại của Giang Tâm rung lên bần bật, một tin nhắn từ Vương Phong Huyền hiện lên trên màn hình.
“Tôi có buổi tập với câu lạc bộ bóng rổ mà quên mất, cậu tự về nhé! Về cẩn thận.”
“Được. Cậu cũng tập cẩn thận nhé!” 
Giang Tâm gật đầu như một thói quen bởi người kia từ ngày nhận được lịch thi đấu thì chăm chỉ tập luyện nhiều hơn, và tất nhiên sẽ luôn nghĩ đến cậu mà thông báo rõ ràng, chưa bao giờ thiếu một lần. Cậu đeo balo lên vai, bước ra khỏi lớp khoan thai như nắng chiều rải trên sân trường An Bình. Nhưng ngay cửa lớp, ba bóng dáng quen thuộc đã chặn đường cậu – đó chính là bọn bắt nạt từng gây sự với cậu hồi đầu năm học, ánh mắt chúng gian xảo, nụ cười độc ác hiện rõ trên môi. Tên cầm đầu nhếch môi, giọng điệu mỉa mai, đầy vẻ khiêu khích.
“Bạn học Giang~ cậu và Vương Phong Huyền thân nhau nhỉ? ‘Đầu gấu’ thì sao lại cần một người bạn như cậu nhỉ?” 
“Vương ‘đầu gấu’ chưa từng thân thiết với ai cả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play