Từ bệnh viện đến trạm tàu điện ngầm cũng không xa, chỉ cách chừng bảy, tám trăm mét, đi chậm lắm thì mười phút cũng tới nơi.
Lê Sơ mới đi được trăm mét, quần áo trên người đã ướt sũng hơn nửa, buộc cô phải tăng tốc bất chấp cơn mưa nặng hạt.
Sắp tới gần trạm thì phía sau chợt vang lên một tiếng còi xe.
Ban đầu Lê Sơ cũng chẳng để tâm, vì cô và xe không chung làn đường, cũng không có chuyện ngớ ngẩn như cô lao vào đường xe chạy. Cho đến khi chiếc xe ấy chậm rãi tiến đến sát bên cô, bánh xe không hắt lấy một giọt nước lên người cô, cửa kính từ từ hạ xuống, gương mặt điển trai của Giang Tự hiện ra trước mắt.
Cả người Lê Sơ ướt như chuột lột, trông thảm hại vô cùng, nhưng cô chẳng lấy làm xấu hổ, vẫn như thường ngày, không kiêu ngạo cũng chẳng thấp hèn, bàn tay nắm chặt lấy cán ô, gồng mình chống chọi với mưa gió, cất tiếng nói với người trong xe: “Giang Tự, em cũng vừa trở ra từ bệnh viện à?”
Gặp lại Giang Tự khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
“Chị Lê Sơ, chị lên xe đi, để tôi đưa chị về.” Giang Tự không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ thúc giục cô lên xe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play