Sáng sớm hôm sau, Thái tử lên đường về kinh.
Trong hành lang dài lộng gió, Kiều Ý Hoan xách một hộp thức ăn, y phục giản dị, gương mặt mộc, đáy mắt lộ vẻ không nỡ.
"Điện hạ, ta đã tự tay làm canh ngọt và bánh ngọt, điện hạ có thể từ từ ăn trên đường. Gió tuyết lạnh lẽo, điện hạ lên đường thuận buồm xuôi gió."
Hạc Tri Vũ nhận lấy: "Canh ngọt là tốn thời gian nhất, nàng nhất định đã thức dậy từ nửa đêm để làm. Vất vả cho nàng rồi, ta sẽ ăn thật ngon."
Ánh mắt Kiều Ý Hoan rực sáng nhìn bóng lưng hắn, trong lòng rất muốn rời đi cùng hắn. Nhưng Tiêu Oánh bị thương nặng như vậy, còn phải ở lại đây dưỡng bệnh, nàng ta không thể rời đi.
Trong lòng lặng lẽ thở dài, rồi liếc nhìn về hướng noãn các của Kiều Vãn Nhan.
Kiều Vãn Nhan không hiểu lắm, sao lúc nào con gái của Liễu y sĩ này cũng tỏ vẻ thù địch với mình như vậy, mình và nàng ta mới gặp lần đầu mà?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT