Vành mắt Kiều Vãn Nhan lập tức đỏ hoe, nỗi niềm chực khóc chưa từng dâng lên nay lại đong đầy nơi khóe mắt, làm nhòa đi tầm nhìn của nàng.
Nàng đứng dậy, lao vào lòng Hạc Nghiễn Lễ, nỗi sợ hãi từ sự tủi thân và kinh hoàng hóa thành nước mắt, khóc lóc trông đáng thương vô cùng.
“Nghiễn Lễ ca ca…”
Vẻ mặt Hạc Nghiễn Lễ sững lại một thoáng, như thể bị trúng định thân thuật mà không hề đẩy nữ nhân năm năm qua hắn đêm nào cũng mơ thấy, cũng hận đến tận xương tủy ra.
Trước ngực hơi nóng hổi, là nước mắt của nàng đã thấm ướt, trong khoang mũi toàn là mùi hương thanh khiết thoang thoảng từ mái tóc nàng.
Mùi hương quen thuộc không thể quen thuộc hơn, giống như đêm dài vô tận đột nhiên đón được bình minh, trong lòng là một cảm giác chấn động khó tả.
Đáy mắt Hạc Nghiễn Lễ sâu thẳm, chợt nhớ lại vẻ mặt chán ghét của nàng trong đêm mưa hôm đó, bèn đẩy nàng ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play