Khi Tử Diên trở về, Kiều Vãn Nhan đang dựa nghiêng trên sập mềm ăn vải, mái tóc dài như thác nước buông xõa sau lưng, trên người mặc một chiếc váy lụa gấm màu đen huyền lộng lẫy mà ngày thường chưa bao giờ mặc.
Kiều Vãn Nhan khẽ ngước đôi mắt đẹp: “Xong rồi à?”
Tử Diên vừa thấy tiểu thư nhà mình liền vui vẻ, khóe miệng nhếch lên nụ cười gật đầu: “Vâng. Nô tỳ làm việc, tiểu thư cứ yên tâm là được. Nhưng làm sao tiểu thư biết Đại tiểu thư nhất định sẽ đi về phía thành Nam ạ?”
Kiều Vãn Nhan ra vẻ thần bí: “Gần đây được thần tiên chỉ dẫn, biết được rất nhiều chuyện chưa xảy ra nhưng chắc chắn sẽ xảy ra.”
Tử Diên mím môi: “Tiểu thư, người không thể vì nô tỳ trông ngốc mà thật sự coi nô tỳ là đồ ngốc để lừa được chứ?”
Kiều Vãn Nhan bật cười thành tiếng, có đôi khi nói thật như nói đùa một cách thẳng thắn, ngược lại khiến người ta không nghi ngờ.
Cho nên đôi khi, những lời nói đùa cứa vào tim gan cũng đều xen lẫn lời thật lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT