45.
- Linh Linh.
Tôi thấy mặt mày Đường Xuyên Dạ chù ụ, giơ tay chống khung cửa nói: - Tại sao lại cúp điện thoại của mình, Linh Linh, mình nghĩ ít nhất thì chúng ta vẫn là bạn mà.
Tôi cười trừ: - Ngại quá, đâu coi như là bạn. Dù sao cũng lâu rồi không liên lạc, chúng ta cũng đâu có thân nhỉ.
Đường Xuyên Dạ nhíu chặt mày: - Cứ phải nói chuyện với mình như vậy ư?
- Ngại quá.
Tôi bất lực thở dài: - Tôi phải đi làm rồi, nếu không sẽ bị trễ.
Nói xong tôi định đẩy cậu ta ra, nhưng Đường Xuyên Dạ bỗng túm lấy tôi.
- Linh Linh.
Cậu ta nhỏ giọng nói: - Mình và Tống Vũ chia tay rồi.
46.
Tôi giật mình lắm.
Đã mấy trăm năm không liên lạc, chia tay hay không thì liên quan gì đến tôi?
Hơn nữa, năm đó bọn họ làm như kiểu muốn quấn quýt đến tận chân trời góc bể, trọn đời không chia lìa, vậy mà giờ lại chia tay?
- Vậy thì sao?
Tôi không muốn dây dưa với cậu ta nữa: - Liên quan gì đến tôi chứ?
- Linh Linh.
Đường Xuyên Dạ hơi sốt ruột, cậu ta túm chặt cổ tay tôi đau điếng: - Linh Linh, cậu nghe mình nói. Mình và cậu ấy chia tay rồi, mấy năm nay... mấy năm nay mình nhớ cậu lắm.
...
Tôi câm lặng.
- Khỏi, không cần đâu.
Tôi mạnh tay định hất tay cậu ta ra: - Chúng ta chia tay tám trăm năm rồi, đừng tìm tôi để bắt đầu mùa xuân thứ hai.
- Nhưng mà Linh Linh, cậu không để ý chút nào thật sao!
Ánh mắt Đường Xuyên Dạ đầy tha thiết, giống hệt như hồi đó cậu ta theo đuổi tôi.
Tôi buồn nôn: - Đại ca, cậu tránh ra được không, tôi phải đi làm thật đó.
Đường Xuyên Dạ như muốn nói gì đó, nhưng lại bị một người khác cắt ngang.
- Trần Linh.
Tôi nghe Lộ Tư Gia gọi tôi.
47.
Ban đầu tôi cứ tưởng mình bị ảo giác.
Sao Lộ Tư Gia lại ở đây?
Nhưng rõ ràng tôi nhìn thấy Lộ Tư Gia đứng cạnh cửa nhà tôi, đối diện với ánh mắt của tôi.
Tôi, Trần Linh, ngại muốn chết.
Có lẽ sự đau khổ vì chết ngại trong ánh mắt của tôi đã bị anh nhận ra. Anh kéo Đường Xuyên Dạ ra, lạnh lùng nói với cậu ta: - Cậu là ai? Túm người ta mãi làm gì?
- Còn anh là ai?
Vẻ mặt Đường Xuyên Dạ rất không thân thiện: - Tôi nói chuyện với bạn trai tôi, anh có tư cách gì mà xen vào?
Bạn trai?!
Cậu bị điên à?
- Gì chứ? Cậu là ai?
Tôi nổi giận, đẩy mắt kính rồi bắt đầu bung xõa: - Tôi không hiểu nổi luôn, tự nhiên gọi vậy à?
- Nhưng mà, Linh Linh, sao cậu lại...
- Cậu im đi, chẳng lẽ ngoài đường có con chó tới nói mình là bạn trai tôi thì tôi phải thừa nhận sao?
Tôi tức giận tột độ: - Cậu bị mất trí nhớ rồi hả? Có cần tôi giúp cậu nhớ lại hồi trước cậu đã làm gì không? Bây giờ nói mấy lời này như đúng rồi, não cậu bị xác sống ăn rồi hả?
Mặt mày Đường Xuyên Dạ tái mét, cậu ta định bước lên một bước, nhưng bị Lộ Tư Gia chặn lại.
Lộ Tư Gia cao 1m90, Đường Xuyên Dạ chỉ cao gần bằng Hứa Nhu.
Thắng phần khí thế rồi!
Thật lòng mà nói, được Lộ Tư Gia bảo vệ thực sự cảm thấy rất an toàn. Tôi thấy Đường Xuyên Dạ do dự đôi chút rồi bực mình bỏ đi.
Tuy nhiên khi đi, ánh mắt của cậu ta khiến tôi cảm thấy cậu ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. ( truyện trên app t.y.t )
48.
Lộ Tư Gia thấy Đường Xuyên Dạ đi rồi, bèn nheo mắt hỏi: - Bạn trai cũ?
Tôi không ngạc nhiên khi anh đoán được, chỉ đành gật đầu.
Anh “chậc” một tiếng, nói: - Tệ bạc thật đấy.
- Đúng vậy.
Tôi đồng ý.
- Nếu lần sau cậu ta tìm cậu nữa.
Lộ Tư Gia nhìn tôi: - Cậu cứ tìm tôi.
Anh còn nói thêm một câu: - Đừng chỉ nghe thôi, phải nhớ đấy!
49.
Ờm.
Tôi cảm thấy mình đã bị nhìn thấu.
Nhưng dù nhớ thì tôi cũng sẽ không tìm anh đâu, Lộ Tư Gia là sếp, làm gì có chuyện cấp dưới sai bảo sếp chứ?
Làm người thì phải biết thân biết phận.
Đường Xuyên Dạ là người rất sĩ diện, tôi đã nói cậu ta như vậy rồi thì sao cậu ta còn đến được nữa.
50.
Nhưng tôi đã tính sai rồi.
Sáng hôm sau người này lại tới đây canh tôi.
Tôi vừa mở cửa đã thấy cậu ta, tôi lại muốn phát điên.
- Cậu có thôi đi không?
Tôi day trán: - Đường Xuyên Dạ, chúng ta đã chia tay lâu vậy rồi, cậu còn gì để nói với tôi nữa?
- Mình...
Đường Xuyên Dạ vội vàng ngắt lời tôi: - Linh Linh, trước đây mình sai rồi. Nhưng mấy năm qua mình đã hiểu ra, người mình thích không phải cậu ấy, mà là cậu. Mình...
- Vì vậy cậu đã chọn Tống Vũ trước mặt mọi người, rồi sau từng ấy năm lại chạy đến nói tôi là tình yêu đích thực của cậu?
Tôi cười lạnh: - Đường Xuyên Dạ, cậu nằm mơ thì thực tế hơn đó.
51.
Thực sự thì tôi không muốn nhớ lại chuyện năm đó.
Không ngờ lại bị cậu ta khơi gợi lại.
Mặc dù cha mẹ tôi mất sớm, nhưng cha mẹ đã dạy tôi làm người thì phải có lòng tự trọng. Vì vậy mỗi khi Đường Xuyên Dạ tặng tôi quà đắt tiền thì tôi cũng sẽ đáp lại bằng món có giá trị tương đương.
Những món đồ ấy đến từ tiền học bổng của tôi, đến từ tiền tôi đi làm thêm. Tiền sinh hoạt phí của tôi chỉ có thể dựa vào số tiền học bổng ít ỏi đó thôi.
Nhưng dù tôi có cố gắng hơn nữa thì Đường Xuyên Dạ cũng sẽ không dùng những món đồ tôi tặng cậu ta, tiện tay để một chỗ là xong.
Trái lại là Tống Vũ, chiếc đồng hồ Tống Vũ tặng cậu ta thì cậu ta đeo hàng ngày, tặng cậu ta chiếc bút máy thì cậu ta cất giữ cẩn thận, hoặc mang theo để dùng.
Tôi không phải kiểu yêu đương mù quáng, những chuyện cậu ta không hề e dè này rất dễ để tôi nhận ra, cậu ta đối xử với Tống Vũ rất đặc biệt.
Nhưng nếu đặc biệt thì giữa anh em với nhau cũng đặc biệt được mà. Tôi không có đủ lý do để xác nhận cậu ta thực sự chỉ coi tôi là một người thay thế.
Ở bên cạnh Đường Xuyên Dạ rất mệt mỏi, cậu ta chưa bao giờ nói đỡ giúp tôi, cũng chưa bao giờ chỉ cho tôi biết, mà ép tôi vào tình huống vừa hèn mọn vừa đáng thương.
Khi cậu ta theo đuổi tôi thì vẫn ngọt ngào lắm, mọi chuyện sau này chỉ là dần bào mòn sự ngọt ngào trước đó. Tôi hiểu, đến một ngày nào đó không kiên trì nổi nữa thì tôi sẽ từ bỏ.
Mặc dù tôi thích cậu ta, nhưng con người không có tình yêu cũng chẳng sao cả.
Năm đó vì đôi chút yêu đương mù quáng buồn cười nên vẫn không chủ động đề nghị chia tay.
Tôi vốn tưởng rằng sẽ có một ngày cậu ta chán chường, hoặc là tôi mệt mỏi, chúng tôi sẽ chia tay. Nhưng không ngờ rằng mẹ Đường Xuyên Dạ đã tìm tôi.
Bà ta dứt khoát hắt thẳng một ly cà phê nóng hổi vào người tôi, khiến tôi ngơ ngác.
Sau đó bà ta nói: - Cậu giỏi thật đấy, quyến rũ con trai tôi, khiến nó thành đồng tính luyến ái!
Chúng tôi đều ngây ra.
Tôi quyến rũ cậu ta?
Rõ ràng là Đường Xuyên Dạ theo đuổi tôi trước mà!
Mẹ cậu ta cảnh cáo tôi bằng một tràng lời đe dọa rằng nếu tôi không chia tay cậu ta thì sẽ không bao giờ nhận được học bổng. Tôi nghe mà đầu quay mòng mòng, như thể bị đấm một cú vào não.
Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*. Tối hôm đó, khi tôi bị Đường Xuyên Dạ kéo đến buổi tụ tập bạn bè của bọn họ, giữa chừng Đường Xuyên Dạ và Tống Vũ bỗng rời khỏi phòng riêng chung với nhau.
(*May mắn không đến dồn dập nhưng tai họa thì lại đến liên tục)
Trực giác mách bảo tôi không ổn, bèn lén đi theo, kết quả nghe được cuộc nói chuyện giữa Đường Xuyên Dạ và Tống Vũ.
- Tiểu Vũ, mẹ mình đã biết chuyện mình thích con trai. Mẹ đã đi tìm Trần Linh rồi, bọn mình sẽ sớm giải quyết xong thôi.
- Vậy cậu nhanh lên đó.
Giọng Tống Vũ hờn dỗi: - Mình không muốn thấy cậu và Trần Linh ở bên nhau, cậu ta không xứng với cậu.
- Nhanh thôi, đợi mẹ mình trút giận xong đã. Mình không nỡ để cậu bị khinh thường, hơn nữa cậu tốt hơn cậu ta nhiều, có cậu ta để so sánh, chắc chắn mẹ mình sẽ dễ chấp nhận cậu hơn.
...
Đầu óc tôi ong ong.
52.
Nhiều năm trôi qua tôi đã không còn nhớ tâm trạng của mình lúc đó nữa, chỉ cảm thấy sửng sốt và ghê tởm.
Đường Xuyên Dạ, tính toán hay thật.
Để tôi làm bia đỡ đạn cho Tống Vũ, vừa đỡ được mưa bom bão đạn từ mẹ cậu ta, vừa để cậu ta yêu đương vui vẻ.
Ghê gớm thật đấy!
Những chuyện sau đó không cần hỏi nữa, tôi và Đường Xuyên Dạ ngả bài, cậu ta hờ hững nói xin lỗi, nếu được thì tiếp tục làm bạn.
Tôi khinh!
Tuy miệng nói ừm ừm ừm được được được, nhưng tôi vẫn dứt khoát xóa hết thông tin liên lạc của cậu ta.
Cậu ta cũng không liên lạc với tôi.
Thoáng chốc đã 5 năm.
53.
Tôi là một người rất dứt khoát, không dây dưa lằng nhằng, cũng không do dự chần chừ.
Tôi sẽ không để Đường Xuyên Dạ thay đổi quỹ đạo cuộc đời mình, đương nhiên cũng sẽ không để thất tình cứ mãi ảnh hưởng đến tôi.
5 năm rồi, tôi đã làm thư ký cho Lộ Tư Gia gần 4 năm.
Sếp siêu đẹp trai siêu tốt, tôi cảm thấy rất được chữa lành.
Gần như tôi đã quên mất Đường Xuyên Dạ, nhớ lại sự chật vật lúc đó, chỉ cảm thấy hơi buồn mà thôi.
Bây giờ cậu ta muốn nối lại tình xưa?
Không thể nào.
Dù sao thì cậu ta cũng chẳng đẹp trai bằng Lộ Tư Gia.
He he.