Bác sĩ Chu nhìn quản gia Lưu đã từ bỏ giãy dụa, quay sang dặn Thiệu Dã: “Được, hai tiếng nữa đo lại nhiệt độ, nếu hạ rồi thì không sao, nếu chưa hạ thì gọi tôi.”
Thiệu Dã ghi nhớ kỹ lời dặn, còn cẩn thận đặt báo thức đề phòng quên. Đến giờ, đồng hồ báo thức chưa vang đã bị cậu tắt đi, Thiệu Dã tỉnh còn tự mình đo cho Thất Thúc. Cậu có chút khẩn trương, thấy nhiệt độ cuối cùng cũng hạ xuống, Thiệu Dã mới thở phào nhẹ nhõm theo.
Bùi Phương Yến ngủ một giấc, tỉnh lại đã gần nửa đêm. Trong phòng tối om, chỉ còn đèn ngủ nhỏ trên bàn trà phát ra ánh sáng vàng dịu. Anh định ngồi dậy thì thấy bên giường còn một người — thân hình cao lớn hơn mét tám, đang khom lưng nằm đó ngủ không biết từ khi nào.
Bùi Phương Yến đưa tay khẽ đẩy vai cậu: “Tiểu Dã, dậy đi, dậy đi.”
Thiệu Dã ngủ không sâu, nghe tiếng liền tỉnh. Cậu ngẩng đầu, ngáp một cái rồi hỏi: “Thất thúc tỉnh rồi à? Người thấy sao rồi? Có muốn uống nước không?”
Bùi Phương Yến bật đèn đầu giường, hỏi: “Tôi không sao. Sao cậu chưa về?”
“Cháu ở lại chăm Thất Thúc.” Thiệu Dã trả lời, ngáp thêm cái nữa, khóe mắt long lanh giọt nước mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT