Đối mặt với sự châm biếm của ba, Thiệu Dã ưỡn ngực, lớn tiếng phản bác: “Con đâu có ngu đến thế.”
Bùi Thiên Thành cười lạnh, nghiến răng: “Không ngu mà đi tặng vé bóng đá cho thất thúc?!”
“Là mời thất thúc đi xem bóng đá, chứ có phải bắt chú ấy đá bóng đâu …” Thiệu Dã nói đến cuối câu cũng bắt đầu chột dạ, giọng nhỏ dần.
Bùi Thiên Thành lập tức nhớ lại chuyện tại tiệc tối ở nhà tổ, Bùi Phương Yến từng thẳng thắn nói mình đứng dậy rồi cũng không thể đá bóng được nữa, lòng càng thêm nghẹn.
Trời biết ông từng khát khao được thừa kế tài sản Bùi gia đến mức nào. Ông là con trai lớn, lại là dòng chính, hồi đó cứ tưởng dù không lấy được toàn bộ gia sản thì ít nhất cũng được phần lớn, ai ngờ cuối cùng lại chẳng được gì. Đến giờ, ông vẫn không hiểu sao ông cụ lại giao hết cho một người ngoài.
Khổ nỗi, ông chỉ có một đứa con trai là Thiệu Dã, tuổi tác thì chẳng còn trẻ trung gì, giờ muốn “mở thêm chi nhánh” cũng muộn rồi.
Từ khi biết Thiệu Dã tặng Bùi Phương Yến hai vé bóng đá, Bùi Thiên Thành đã phải nghe kinh “Thanh Tĩnh Kinh” suốt cả tuần để giữ bình tĩnh. Khó khăn lắm mới bình ổn lại, giờ Bùi Phương Yến lại muốn chọn người thừa kế từ đám hậu bối, nhìn con mình thì không có chút hy vọng gì, Bùi Thiên Thành thầm nghĩ chắc phải nghe kinh thêm ba năm nữa mới đủ xoa dịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play