Thiệu Dã bước đến trước mặt Tịch Quan Minh. Anh vẫn ngồi yên tại chỗ. Thiệu Dã cúi đầu liếc nhìn anh, sau đó rất chu đáo hỏi: “Sờ thế này có bất tiện không? Hội trưởng muốn em ngồi xổm xuống luôn không?”
Tịch Quan Minh ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen nhánh của Thiệu Dã. Trong mắt cậu, hình bóng của anh phản chiếu rất rõ ràng. Nụ cười trên mặt Tịch Quan Minh càng thêm dịu dàng, anh hỏi: “Bạn học Thiệu Dã, có thể cởi áo sơ mi ra không?”
“Áo sơ mi?” Thiệu Dã cúi đầu nhìn xuống áo mình.
Tịch Quan Minh ừ một tiếng, rồi bổ sung: “Có lẽ là tôi hơi đường đột, nếu không tiện thì cũng không sao.”
“Không có gì là không tiện cả.” Qua lớp áo sơ mi thì cảm giác chắc sẽ kém đi một chút, huống hồ áo sơ mi của cậu còn bị rượu đỏ thấm ướt, đúng là không được dễ chịu cho lắm.
Thiệu Dã cởi áo đuôi tôm bên ngoài trước, rồi giơ tay định cởi sơ mi. Cái áo cậu mặc hôm nay lại có hàng khuy kiểu cách khác thường, lúc mặc đã thấy phiền, nhưng khi đó ở ký túc xá không tìm được cái nào khác hợp hơn, đành mặc đại. Bây giờ muốn cởi ra thì càng thấy phiền phức hơn.
Nếu không có hội trưởng ở đây, chắc cậu đã dùng cả hai tay xé toạc cái áo ra rồi. Nhưng nghĩ đến cảnh đó, Thiệu Dã lại thấy quá hoang dã, chắc sẽ làm hội trưởng sợ mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT