Thiệu Dã cảm nhận rõ ràng rằng sau khi cậu lên tiếng, chiếc giày da đang đạp lên ngực mình dường như ấn mạnh hơn một chút. Nhưng chưa kịp hiểu Tịch Quan Minh định làm gì thì lực đó đã lập tức rút đi, anh nhấc chân ra khỏi người cậu..
Tịch Quan Minh cúi đầu nhìn vào đôi mắt còn hơi mờ mịt của Thiệu Dã, đầy áy náy nói: “Xin lỗi, vừa rồi đang nghĩ chuyện nên không để ý đường. Có đau không? Có nặng lắm không?”
Thiệu Dã khẽ “ồ” một tiếng, hoàn toàn không nghi ngờ gì lời anh nói, lắc đầu: “Không sao đâu, không đau. Hội trưởng có giẫm mạnh hơn nữa cũng không sao hết.”
“Tôi giẫm mạnh hơn làm gì?” Tịch Quan Minh khẽ cười, anh hơi cúi người, ánh mắt lướt từ gương mặt của Thiệu Dã xuống, quan sát cậu từ đầu đến chân.
Thiệu Dã chỉ mặc một chiếc quần bơi màu xanh đậm có hoa văn, cứ thế nằm dài ra đó không chút phòng bị, chẳng sợ ai làm gì mình.
Mà cũng đúng cậu đánh nhau giỏi thế, hơn chục người cũng không làm gì nổi, ngược lại còn bị đánh đến sưng mặt như đầu heo, thật không cần phải sợ.
Ánh mắt của Tịch Quan Minh quay lại khuôn mặt của Thiệu Dã, khẽ cười hỏi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT