Giây phút này, sự trầm mặc của Phong Trì bỗng có một lời giải thích hoàn hảo. Kỷ Hoan tức đến mức muốn hộc máu, từ trong gương đưa chân ra ngoài, mang theo cơn giận mà đá mạnh vào chiếc điện thoại, “Phong Trì, đồ khốn! Chính anh mới là heo!”
Kỷ Hoan đá đến hung hăng, ánh mắt nhìn qua cứ như thể muốn hất đổ cả một ngọn núi. Thế nhưng thực tế lại là, cú đá ấy khiến cậu mất thăng bằng, cái mông rầm một cái ngồi phịch xuống đất. Kỷ Hoan thoáng chốc có hơi ngẩn người, nhưng phản ứng cũng nhanh, lập tức bò dậy, chống nạnh tiếp tục trừng mắt với Phong Trì.
Thua cái gì cũng không thể thua khí thế.
Phong Trì nhịn không được, bật cười, mà còn cười thành tiếng.
Kỷ Hoan: “…… Anh thật sự quá đáng lắm rồi.”
Rõ ràng bao nhiêu chuyện xấu xa, yêu quái còn chưa giải quyết xong, giờ lại bảo cậu là heo, còn cười nhạo cậu.
Kỷ Hoan chắc là thật sự bị nghẹn đến khó thở, hoặc cũng có chút xấu hổ. Đầu tóc đen rủ xuống, vành tai đã đỏ bừng như sắp chảy máu, trên khuôn mặt trắng trẻo cũng dần dần loang ra một mảng đỏ hồng, thế nhưng cậu vẫn cố chấp ra vẻ như không có gì. Phong Trì thu hồi ánh mắt, trong đáy mắt tràn đầy ý cười, cả người nhìn bằng mắt thường cũng thấy được đang trở nên nhẹ nhõm, khoan khoái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play