Kỷ Hoan lúc tỉnh lại, cả người bủn rủn, chỉ nhấc cánh tay lên thôi mà động tác đơn giản ấy cũng tốn không ít sức lực và thời gian. Cậu nằm trên mặt đất, cái lạnh âm thầm lan từ dưới đất dâng lên, len lỏi khắp bốn phía chui vào da thịt, khiến cậu run lẩy bẩy.
Cậu dụi mắt, làn sương mù mông lung trước mắt dần dần tản đi, Kỷ Hoan chậm rãi chống tay bò dậy, ánh mắt đảo khắp bốn phía.
Ký ức dừng lại ở hơn hai mươi ngày trước.
Cậu nhớ rõ khi đó Kính Chiếu Yêu bỗng trở nên khác thường, cậu không thể vươn tay lấy đồ ở bên ngoài, gọi thế nào cũng không ai nghe thấy. Sau đó, khi mắng Phong Trì là tên khờ to xác thì chẳng bao lâu sau đã ngất đi. Lần này giống như chìm vào một giấc mộng mờ mịt thật lâu, trong mơ ngẫu nhiên có chút ánh sáng ấm áp, cũng có gương mặt và giọng nói của Phong Trì, còn lại thì chẳng nhớ nổi gì.
Cậu gãi đầu, đang định vươn tay thử xem là chắn trên Kính Chiếu Yêu kia có còn tồn tại không, nhưng vừa liếc mắt nhìn sang, cậu sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng bỏ chạy.
Trước mắt là một mảng vảy có hoa văn, dưới ánh trăng, từng phiến vảy phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Nhìn sang bên cạnh, trên thân thể khổng lồ thô kệch ấy có một vết thương lớn bằng bàn tay người trưởng thành. So với thân thể thì vết thương ấy không lớn, nhưng quanh mép lại trắng bệch, dịch đặc rỉ ra từ từ chảy xuống, nhỏ tong tong vào trong đầm lầy.
Kỷ Hoan: “………………”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT