Trong biệt thự, mấy người Khương Xuyên vẫn còn đắm chìm trong màn tương tác có vẻ mờ ám vừa rồi giữa Hạ Từ Đông và Sầm Cảnh, ngay cả Diêu Văn Dư cũng không biết đang nghĩ gì mà nửa ngày không phản ứng.
So với bọn họ, Vệ Lâm Chu bình tĩnh hơn, chỉ hướng ánh mắt dò hỏi về phía Hạ Từ Đông.
Hạ Từ Đông thấy vậy, hỏi lại Vệ Lâm Chu một câu: "Cảm thấy thế nào?"
Quả nhiên là anh em nhiều năm, Vệ Lâm Chu gần như hiểu ngay, trầm ngâm một giây nói: "Rất khác thường."
"Ừ." Hạ Từ Đông đáp lại.
Hai người này nói chuyện úp úp mở mở, cho đến khi dì Trần bưng bữa sáng từ trong bếp ra.
Dì Trần nhiệt tình mời mọi người lên bàn ăn cơm, trong số những người này, Khương Xuyên là người dẻo miệng nhất, lập tức chạy đến cười nói: "Dì Trần, cháu giúp dì, dì không biết đâu, một ngày cháu không được ăn cơm dì nấu là nhớ lắm đấy."
"Cháu chỉ giỏi nói miệng thôi." Dì Trần vỗ lưng anh ta một cái, cười nói: "Thế sao lâu như vậy không thấy cháu đến?"
"Thì cũng tại Sầm Cảnh..."
Khương Xuyên vội ngậm miệng, anh ta nhớ dì Trần không thích người ta nói tục, nếu anh ta dám mắng Sầm Cảnh trước mặt dì thì chắc sau này không cần đến nữa.
Tuy nhiên, lời này của anh ta lại nhắc nhở dì Trần, dì nhìn quanh phòng khách một vòng, quay đầu hỏi Hạ Từ Đông: "Tiểu Cảnh đâu? Tối qua còn nói muốn ăn sáng dì làm, sao sáng sớm không thấy đâu cả?"
Hạ Từ Đông: "Ra ngoài rồi."
"Ra ngoài rồi?" Dì Trần nhíu mày lẩm bẩm: "Sao cháu cũng không bảo nó đợi, có chuyện gì mà gấp gáp đến mức không kịp ăn cơm."
"Dì Trần." Diêu Văn Dư nhìn Hạ Từ Đông, lên tiếng giải vây: "Dì còn không hiểu tánh Từ Đông sao, anh ấy là người ít nói nhất. Chắc Sầm Cảnh có việc gấp, dì đừng lo lắng."
Dì Trần không tiện làm mất mặt Diêu Văn Dư, cũng không nói gì nữa.
Dì làm việc ở nhà này nhiều năm rồi, sao có thể không nhìn ra tình cảm của Diêu Văn Dư.
Theo dì thấy, Diêu Văn Dư cũng rất tốt, bình thường là một thanh niên hòa nhã, mấy năm nay thường xuyên qua lại, cũng có thể nói chuyện được với người lạnh lùng như Hạ Từ Đông. Nhưng không biết hai người này làm sao, mãi không tiến thêm bước nữa, đến lúc cuối cùng Hạ Từ Đông lại trực tiếp kết hôn với Tiểu Cảnh.
Cứ coi như đã kết hôn đi, mà quan hệ lại không tốt.
Diêu Văn Dư cũng không thấy tức giận, vẫn như trước, dì Trần cũng thấy khó hiểu, chỉ cảm thấy Hạ Từ Đông hôm nay làm việc không đúng, người nên quan tâm thì không quan tâm, lại càng không nên dẫn Diêu Văn Dư đến trước mặt Sầm Cảnh.
Đây chẳng khác nào dùng dao đâm vào tim người ta.
Dì Trần thở dài, cũng không tiện nói gì.
Cuối cùng Diêu Văn Dư đi theo dì Trần vào bếp.
Còn Vệ Lâm Chu sau khi nghe dì Trần quan tâm Sầm Cảnh, đi cùng Hạ Từ Đông đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống nói nhỏ: "Sầm Cảnh giả vờ đấy à? Nhanh như vậy đã lấy lòng được dì Trần và chú Chung rồi?"
Y nhớ Sầm Cảnh là người có tính cách không được lòng người khác.
Có thể nói những người tiếp xúc với Sầm Cảnh không mấy ai thích cậu ta, cũng không phải nói cậu ta xấu xa, nhưng sự tự ti và u ám từ việc lớn lên ở khu ổ chuột đã ăn sâu vào xương tủy cậu ta, không thể xóa bỏ.
Vệ Lâm Chu nhắc nhở: "Cậu phải cẩn thận đấy, đừng quên trước đây cậu ta đã từng liên kết với nhà họ Sầm đối phó cậu. Cậu nghĩ xem mấy năm nay cậu ta sống ở nhà họ Sầm như thế nào, dù là vậy, để đạt được mục đích cậu ta vẫn có thể hợp tác với người khác. Không sợ kẻ mạnh, chỉ sợ kẻ tiểu nhân, cẩn thận cậu ta đâm sau lưng cậu."
Khương Xuyên ngồi bên cạnh không ngẩng đầu lên: "Cậu ta sẽ không làm vậy."
Thấy Vệ Lâm Chu và Hạ Từ Đông đều nhìn qua, anh ta đặt thìa xuống, ngạc nhiên nói: "Nhìn tôi làm gì, tôi nói sai à? Người như Sầm Cảnh, Lão Hạ ném cho cậu ta một cái xương chó chắc cũng phải mừng rỡ lắm. Tôi nói này, vẫn là do cậu tự chuốc lấy, nếu lúc trước cậu đừng coi cậu ta là thế thân để bên cạnh mình thì làm gì có chuyện hôm nay?"
Hạ Từ Đông nhướng mày: "Ai nói tôi coi cậu ta là thế thân? Thế thân cho ai?"
"Hầy, cậu còn chối à?" Khương Xuyên kéo ghế lại gần, ra vẻ muốn nói chuyện cho rõ ràng.
Hạ Từ Đông né tránh, vẻ mặt ghét bỏ: "Cút xa ra."
Khương Xuyên đã quen rồi, cũng không để ý, tiếp tục nói: "Hai năm trước, lúc Văn Dư ở nước ngoài, cậu đồng ý cho cậu ta vào công ty đúng không, chẳng phải cậu tức giận vì Văn Dư bỏ cậu đi xa vào lúc quan trọng à? Nên cậu cố ý trả thù? Còn nữa, Sầm Cảnh đắc tội với bao nhiêu người trong công ty cậu, cuối cùng bị đuổi việc, cậu dám nói không phải do cậu xúi giục không? Quan trọng nhất là cậu lại lên giường với cậu ta! Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi chuyện này, cậu tìm người khác không được à? Có gì thì cứ nói với anh em một câu, câu lạc bộ của tôi có rất nhiều, cậu cứ tùy ý chọn."
Hạ Từ Đông không biết từ lúc nào đã dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, một tay ấn lên khớp ngón tay, vẻ mặt tự nhiên và bình tĩnh. ( app TYT - tytnovel )
Nhưng Khương Xuyên rất quen thuộc với dáng vẻ này của hắn, biết nó có nghĩa là gì, lập tức lùi ghế ra xa hai bước nói: "Này, xã hội văn minh, không dùng bạo lực."
Hạ Từ Đông vốn cũng không định làm gì.
Thực ra hắn đã nhiều năm không động tay động chân rồi, những ngày tháng cầm gậy đánh nhau với người khác, ngày qua ngày không có điểm dừng đã qua từ rất lâu rồi.
Lúc quen mấy người Khương Xuyên, hắn đánh nhau đúng là liều mạng.
Vì vậy, dù đã qua bao nhiêu năm, bọn họ vẫn luôn cho rằng hắn dường như vẫn là Hạ Từ Đông sống dựa vào nắm đấm.
Quyền lực sẽ khiến người ta nghiện, có hàng ngàn cách để đối phó với người khác.
Giống như đoạn video của Sầm Cảnh, giống như cuộc hôn nhân này.
Từ rất sớm hắn đã hiểu, có thể dùng rất nhiều thủ đoạn, vũ lực là vô dụng nhất.
Nếu là trước đây, Hạ Từ Đông sẽ không nghe những lời này của Khương Xuyên, càng không nói đến việc giải thích, nhưng trong khoảnh khắc này, trước mắt hắn đột nhiên lóe lên đôi mắt đó. Mí mắt mỏng, hàng mi dài, điểm thêm nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt, khi nhìn chằm chằm vào người khác thì ánh mắt nóng rực.
Hạ Từ Đông: "Cậu ta vào công ty là do bộ phận nhân sự đồng ý, càng không liên quan gì đến Văn Dư, tôi không rảnh rỗi như vậy. Cậu ta bị sa thải là do vi phạm quy định của công ty. Còn điều cuối cùng cậu nói." Hắn nhìn Khương Xuyên, hỏi ngược lại: "Cậu tin không?"
"Ban đầu... thì tin, dù gì cũng đồn ầm lên cả rồi, cậu cũng chưa từng lên tiếng."
Khương Xuyên nuốt nước miếng, tiếp tục: "Nhưng bây giờ thì không tin."
Bọn họ vẫn có chút tự tin đối với Hạ Từ Đông, hắn nói không thể thì chính là không thể.
Nói đến đây Khương Xuyên càng tức giận hơn: "Tên ngốc Sầm Cảnh đó tự biên tự diễn cũng hăng thật, còn vừa rồi nữa, cậu nhìn thái độ của cậu ta mà xem. Cậu cũng vậy đấy Lão Hạ, bây giờ hai người đã kết hôn, chẳng lẽ cuối cùng sẽ thành đôi thật?”
Vệ Lâm Chu phun một ngụm cháo ra, nhìn Khương Xuyên: "Cậu tự nghe xem mình có đang nói tiếng người không?"
Khương Xuyên nghẹn họng, sờ mũi, cũng cảm thấy đầu óc mình bị hỏng rồi, mới có thể vì cảnh hai người đứng gần nhau vừa rồi mà nảy sinh suy nghĩ hoang đường như vậy.
Chủ đề này đến đây là kết thúc.
Vệ Lâm Chu hỏi Hạ Từ Đông: "Vậy tiếp theo cậu định làm gì? Về vấn đề nhà họ Sầm, Sầm Cảnh chưa chắc đã đứng về phía cậu."
"Tôi không cần cậu ta." Hạ Từ Đông nói.
Hắn xoay xoay dây đeo đồng hồ, đôi mắt đó lại lóe lên trước mắt, giọng điệu có chút lạnh nhạt: "Quân cờ ngay từ đầu đã không nằm trên người cậu ta, cậu ta cũng không có giá trị đó."
Sầm Cảnh bây giờ đúng là có chút kỳ lạ, không ai có thể thay đổi tính cách 180 độ chỉ sau một đêm.
Nhưng hắn đã điều tra rồi, một tuần đó anh thậm chí còn không ra khỏi căn nhà này.
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng nhiều đến hắn, trong kế hoạch của hắn vốn đã không có người này.
Ngoại trừ việc thỉnh thoảng sẽ xảy ra những chuyện nhỏ như tối qua tình cờ gặp anh hút thuốc ở cửa, thì cuộc sống của hắn cũng không có gì khác biệt.
Ở một nơi khác, khoảng chín giờ mười phút sáng, Sầm Cảnh đến ngã tư đường Hồi Lam.
Thời tiết đẹp, ánh nắng chiếu xuống một quán cà phê ở đầu đường tạo thành một vạch sáng tối, trên vỉa hè là những người qua đường vội vã.
Khi Sầm Cảnh bước vào quán bar tên "Hồng Diệu" nằm sâu nhất con đường này, đúng lúc bên trong đang phát một bài hát có giai điệu lười biếng, rất phù hợp với hình ảnh quán bar vắng vẻ chỉ có năm khách hàng này.
Giờ này vắng khách là chuyện bình thường.
Sầm Cảnh đi đến quầy bar gõ nhẹ lên mặt bàn, một thanh niên đang pha chế nhìn qua.
"Ngài muốn gọi gì?" Thanh niên hỏi.
Sầm Cảnh nghiêng người dựa vào quầy, hơi nghiêng nửa người về phía trước một chút, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn hỏi: "Nhận ra tôi không?"
Thanh niên nhìn kỹ khuôn mặt anh, lắc đầu: "Không nhận ra."
"Tôi họ Sầm, Sầm Cảnh." Sầm Cảnh tự giới thiệu, tiện tay đặt gậy bóng chày lên mặt bàn, nở một nụ cười tự cho là thân thiện: "Anh bạn, gọi điện cho ông chủ của cậu đi."
Dáng vẻ gây sự của anh quá rõ ràng, thanh niên cẩn thận nhìn anh một cái nói: "Anh muốn làm gì? Đây không phải là nơi anh gây rối, ông chủ của chúng tôi không phải là người anh có thể chọc vào."
"À." Sầm Cảnh khiêm tốn hỏi: "Không thể chọc vào đến mức nào?"
Thanh niên ra hiệu cho bảo vệ bên cạnh, Sầm Cảnh đương nhiên nhìn thấy, nhưng anh cũng không quan tâm lắm.
Ý đồ câu giờ của thanh niên rất rõ ràng, anh ta nói: "Nói thật với anh, ông chủ của chúng tôi là con nhà giàu, là người có máu mặt, đây chỉ là một cơ sở kinh doanh nhỏ bé không đáng kể của anh ấy thôi, tôi khuyên anh tốt nhất nên biết điều, tự mình rời đi."
Sầm Cảnh khẽ cười, anh tiện tay kéo một chiếc ghế cao bên cạnh ngồi xuống, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn một cách nhàm chán.
"Vừa rồi tôi nói chưa rõ ràng sao?" Sầm Cảnh hỏi.
Thanh niên: "Cái gì cơ?"
Sầm Cảnh: "Ông chủ của các cậu họ gì?"
Thanh niên: "Sầm."
Sầm Cảnh: "Vừa rồi tôi nói với cậu tôi họ gì?"
Thanh niên: "... Sầm."
Sầm Cảnh: "Bây giờ tôi đủ tư cách chưa?"
Sầm Cảnh nhìn thời gian trên điện thoại, vẻ mặt nhẫn nại và chân thành nói: "Đừng căng thẳng như vậy, tôi không gây sự. Tôi vừa đổi điện thoại, làm mất số điện thoại của ông chủ các cậu, chỉ vậy thôi."
Thanh niên: "..."
Chỉ có anh mới tin lời này.
Nửa tiếng sau, một đám người ùa vào cửa, người đàn ông dẫn đầu khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, hơi mập, vẻ mặt hung dữ giả tạo.
Gã đẩy mấy người bảo vệ ra, lớn tiếng quát: "Bộ chết hết rồi à? Vừa rồi thằng ngu nào gọi điện thoại, Sầm Cảnh dám đến đây gây sự? Nếu chuyện này là thật, tao thề sẽ viết ngược tên mình lại!"
Vừa nói xong gã đã đi đến, chạm mặt với Sầm Cảnh đang ngồi.
Sầm Cảnh vẫy tay, cười vui vẻ: "Anh cả."
Thực ra trước đó anh còn không chắc quán bar này là do Sầm Xuân Thành hay Sầm Đới Văn quản lý, nhưng nhìn người đàn ông mắt thâm, rõ ràng là do phóng túng quá độ này, Sầm Cảnh biết, đây chính là Sầm Xuân Thành, tên ăn chơi trác táng bề ngoài phô trương nhưng thực chất lại vô dụng của nhà họ Sầm.
Không cần phải vòng vo tam quốc với Sầm Đới Văn, kẻ mặt cười dạ sói trong sách, điều này khiến tâm trạng Sầm Cảnh tốt hơn rất nhiều.
Sầm Xuân Thành trước đó rõ ràng là đang ăn chơi với đám bạn xấu.
Vì vậy mới có nhiều người đến như thế.
Nguyên thân mười sáu tuổi được đón về nhà họ Sầm, bị người anh cả này đối xử như chó hoang. Kéo theo những người bên cạnh gã cũng không ít lần ức hiếp anh.
Sầm Xuân Thành nghiến răng: "Mày đến đây làm gì?"
"Thực ra cũng không có gì." Sầm Cảnh nói: "Chỉ là mấy hôm trước đột nhiên nhớ ra lúc ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần trước khi kết hôn, dưới danh nghĩa của tôi còn có thêm một bất động sản, đúng lúc là chỗ này của anh cả. Hôm nay đi ngang qua, đặc biệt đến cảm ơn anh cả đã kinh doanh nơi này rất tốt, đổi lại là tôi, tôi thật sự không biết gì về kinh doanh."
Mắt Sầm Xuân Thành như muốn lồi ra.
Lúc trước để giữ thể diện, lại đúng lúc anh sắp kết hôn với Hạ Từ Đông, ba gã mới tùy tiện giao cho anh cái chỗ này.
Gã cho rằng anh không dám đến đòi, nhưng không ngờ anh lại dám đến thật.
"Quán bar không thể cho mày!" Sầm Xuân Thành gầm lên, dùng chiêu trò quen thuộc để đối phó với Sầm Cảnh, nói một cách ác ý: "Mày chỉ là một đứa con hoang đê tiện, đồ của tao, dù có vứt đi cũng sẽ không cho mày."
Đám người phía sau gã đều cười phá lên, xì xào bàn tán, vẻ mặt như chuyện thường ngày.
Dường như Sầm Xuân Thành vẫn thấy chưa đủ, tiến lại gần, đưa tay chọc vào vai Sầm Cảnh nói: "Nghe rõ chưa? Đồ con hoang, đê! tiện!"
Sầm Cảnh: "Bỏ tay ra."
"Mày nói gì cơ?" Sầm Xuân Thành cười lớn: "Tao không nghe thấy."
Sầm Cảnh rất tiếc nuối nói nhỏ: "Đã nhắc nhở anh rồi, còn nữa, tôi thật sự rất ghét hai chữ con hoang.”
Cùng với lời nói của anh vang lên là tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết của Sầm Xuân Thành.
Cây gậy bóng chày trong tay Sầm Cảnh đập chính xác vào cổ tay Sầm Xuân Thành, anh thậm chí còn nghe thấy tiếng xương gãy.
Khách hàng trong quán bar lúc này đã bỏ chạy hết.
Sầm Xuân Thành ngã vào bàn phía sau, nằm sõng soài trên đất, trong lúc hỗn loạn, Sầm Cảnh hành động rất nhanh, tiến lên một bước, giẫm lên tay gã.
Dưới khuôn mặt tím tái của Sầm Xuân Thành, anh cầm gậy bóng chày chỉ vào những người phía sau nói: "Này, đừng ai động đậy, thứ trong tay tôi không có mắt, lỡ đánh trúng đầu ai thì không hay đâu đấy."
Lúc này anh rất thoải mái, dù sao cảm giác được làm theo ý mình cũng rất tuyệt.
Sầm Cảnh ngồi xổm xuống, cây gậy bóng chày chĩa vào bên cạnh đầu Sầm Xuân Thành.
"Thế nào? Anh cả." Sầm Cảnh hỏi.
Mặt mày Sầm Xuân Thành méo mó: "Sầm Cảnh, tao đ mẹ mày!"
"Đi đi." Sầm Cảnh nói: "Hơn một tiếng trước còn có người muốn đ ba tôi, rõ ràng khẩu vị của anh còn nặng hơn, bây giờ nếu anh đi đào mộ, biết đâu còn có thể may mắn nhìn thấy một đống xương."
Sầm Xuân Thành cảm thấy Sầm Cảnh lúc này đã hoàn toàn thay đổi, như một tên thần kinh.
"Mày muốn làm gì?" Gã nghiến răng hỏi.
Sầm Cảnh chậm rãi nói: "Nói thật thì tôi không hứng thú với cái quán bar này lắm, hai triệu, trong vòng ba ngày chuyển vào tài khoản của tôi, quán bar này coi như là của anh."
Sầm Xuân Thành muốn ói máu.
Cái đéo gì, đây vốn dĩ là của gã mà.
Sầm Cảnh bỏ chân ra, lúc Sầm Xuân Thành định bò dậy lại nói: "Còn nữa, đừng nghĩ đến chuyện trả thù tôi, trước khi tôi ly hôn với Hạ Từ Đông, anh nên biết rõ hậu quả nếu tôi xảy ra chuyện gì."
Đối phó với loại người như Sầm Xuân Thành là phải lấy bạo lực trị bạo lực, rất đơn giản, chỉ cần tàn nhẫn hơn gã là được.
Rõ ràng lá chắn Hạ Từ Đông này rất hữu dụng.
Sầm Xuân Thành lập tức lộ ra vẻ mặt "Đừng đắc ý, mày cứ đợi đấy, sớm muộn gì tao cũng giết mày".
Sầm Cảnh hoàn toàn không để tâm, cười chân thành: "Anh cả, nói cho cùng thì chuyện hôm nay cũng là trùng hợp, đều là anh em trong nhà, tôi cũng có lỗi."
"Như vậy đi." Sầm Cảnh lấy điện thoại ra, rồi bảo người ta đưa giấy bút, viết xong đặt lên ngực Sầm Xuân Thành, vỗ vai gã nói: "Đây là số điện thoại của Hạ Từ Đông, tiền thuốc men cứ tìm anh ta lấy, anh cả đừng khách sáo."
Mặt Sầm Xuân Thành lúc xanh lúc đỏ lúc tím.
Tìm Hạ Từ Đông?
Sầm Cảnh coi gã là đồ ngu à.