"Tôi thấy Sầm Cảnh cũng thật thảm, mặc dù Hạ Từ Đông đã kết hôn với cậu ta, nhưng đêm tân hôn liền rước người tình bé nhỏ vào nhà ngay trước mặt mọi người, không biết là đang vả mặt ai nữa."
"Cậu ta thảm chỗ nào? Theo tôi thì là đáng đời. Chỉ là một đứa con riêng, ai mà không biết cậu ta hèn hạ chứ, vừa điên vừa hèn hạ, vì một Hạ Từ Đông mà cam tâm tình nguyện làm một con chó. Còn nhà họ Sầm, chẳng qua chỉ muốn dùng cậu ta để trói buộc Hạ Từ Đông, mà lý do Hạ Từ Đông đồng ý kết hôn với cậu ta, một là vì nhu cầu thương mại, hai là tôi nghe nói nhà họ Sầm đã bắt cóc người tình bé nhỏ kia của Hạ Từ Đông, Hạ Từ Đông nổi giận, bất đắc dĩ mới đồng ý."
"Không nhìn ra sếp Hạ lại là kẻ si tình nhỉ? Hai năm trước Sầm Cảnh này còn tự xưng là bạn trai của Hạ Từ Đông ở khắp nơi, cũng đủ mặt dày rồi. Đúng là simp lỏ, simp đến cuối cùng quả nhiên chẳng còn gì."
"Nói vậy không đúng, dù sao người ta cũng có được giấy đăng ký kết hôn, hữu danh vô thực vẫn hơn là không có gì."
Tiếp theo là một tràng cười khẩy đầy ẩn ý và cố ý đè thấp giọng.
Không ai nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở góc sảnh biệt thự.
Anh có dung mạo thanh tú, sắc mặt trắng bệch bất thường, rất gầy gò, lúc rũ mắt lắc ly rượu, mái tóc hơi dài lòa xòa rủ xuống mí mắt nhăn nheo, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm.
Sầm Cảnh nghe xong toàn bộ quá trình.
Anh nhếch mép, đổ ly rượu đỏ trong tay vào bụi cây xanh bên ngoài bệ cửa sổ. Dù sao thì bây giờ sức khỏe không tốt, anh vẫn khá quý trọng mạng sống của mình.
Anh tiến vào thế giới tiểu thuyết tên “Chỉ Mong Kiếp Sau Tôi Giống Anh Ấy Hơn” này đã được một tuần rồi.
Đây là một bộ truyện công tồi, thụ hèn hạ điển hình.
Hạ Từ Đông là thằng tồi đó, còn anh, chính là cái tên simp lỏ kia.
Thực tế thì thế giới này không khác gì thế giới mà anh vốn sống, điểm khác biệt lớn nhất là hôn nhân đồng giới hợp pháp. Mấy ngày trôi qua không ai phát hiện anh và nguyên thân có điểm gì không đúng, không phải vì kỹ năng diễn xuất của anh tốt, mà là vì tuần trước anh gần như đều nằm trên giường bệnh, đứng dậy cũng rất khó khăn.
Kết hôn là thật, đêm tân hôn thằng tồi kia rước ánh trăng sáng về nhà cũng là thật.
Điều duy nhất những người này không biết, có lẽ là ngày đó nguyên thân đã ngâm mình trong nước đá cả đêm suýt nữa thì sốc mà chết.
Càng không biết rằng, khi anh mở mắt lần nữa, bên trong cơ thể đã đổi thành một người khác.
Sầm Cảnh ở kiếp trước là một luật sư tài chính, lúc chết cũng còn rất trẻ, mới hai mươi chín tuổi.
Bị một kẻ điên phá sản kéo ngã từ trên lầu xuống.
Chết lúc hai giờ sáng, trong một đêm mưa, một mình cô độc, không cha không mẹ, không người yêu, không bạn bè.
Chết cũng không toàn thây, chết không được tử tế.
Anh dùng một tuần nằm trên giường trước đó, cẩn thận nhớ lại toàn bộ tình tiết trong cuốn tiểu thuyết trùng tên trùng họ với mình mà anh vô tình đọc được.
Phát hiện ra trong thế giới này, kết cục cuối cùng của nguyên thân còn tệ hơn cả anh.
Sẽ chết, mà còn chết vô cùng thê thảm.
Sầm Cảnh trong truyện nói cho cùng thực ra cũng không phải người bình thường, thân phận con riêng khiến cậu ta rất nhạy cảm và cố chấp. Kể từ khi cậu ta như bị bỏ bùa mê thuốc lú mà nhất kiến chung tình với Hạ Từ Đông, liền một đi không trở lại trên con đường làm một thằng simp lỏ.
Số người mắng cậu ta là đồ thần kinh không ít.
Quan trọng nhất là, cuối cùng cậu ta còn động đến ánh trăng sáng.
Ánh trăng sáng Diêu Văn Dư trong truyện, là kiểu nhân vật dù sinh ra trong bùn lầy vẫn tỏa sáng hướng về mặt trời.
Cậu ta và Hạ Từ Đông trước kia từng cùng nhau chịu khổ, cứu mạng hắn, là vảy ngược duy nhất không thể chạm đến trong đời Hạ Từ Đông, ai chạm vào kẻ đó chết.
Đám cưới một tuần trước, đúng là do nhà họ Sầm bắt cóc ánh trăng sáng để đổi lấy.
Sầm Cảnh có tham gia vào.
Mối quan hệ của cậu ta với nhà họ Sầm thực ra đã đến mức đóng băng, nhưng tin tức Diêu Văn Dư về nước đã kích thích cậu ta, vì thế mà mạo hiểm ra tay.
Sự thật chứng minh cậu ta đã thành công, và cũng vì thế mà chọc giận Hạ Từ Đông hoàn toàn.
Hạ Từ Đông này khác với Sầm Cảnh, hắn thuộc loại tồi một cách quang minh chính đại.
Dưới góc nhìn của độc giả, chính là Sầm Cảnh như chó sáp lại gần thì hắn thuận thế lợi dụng cậu ta làm thế thân và bia đỡ đạn, ngược thân ngược tâm, thấy ánh trăng sáng sắp về nước lại một cước đá bay cậu ta.
Ánh trăng sáng vừa xảy ra chuyện, tuy là Sầm Cảnh ra tay trước, nhưng Hạ Từ Đông cũng lợi dụng cậu ta để cứu người.
"Bạn trai cũ" một đêm biến thành chồng, tình tiết như con chó hoang đứt cương kéo cũng không lại.
Tình hình trong truyện là một năm sau nhà họ Sầm sẽ sụp đổ dưới sự thao túng của Hạ Từ Đông, Sầm Cảnh sẽ nhận được một tờ đơn ly hôn.
Mà cơ thể này cũng sớm đã vì đêm tân hôn không được chữa trị kịp thời mà để lại di chứng, hai năm sau bệnh nặng, chết trong một căn nhà thuê ở một huyện nhỏ hẻo lánh.
Rất lâu sau đó thi thể mới được phát hiện.
Lúc kết cục này được tung ra, khắp màn hình đều là những lời chửi bới như phun phân của độc giả.
Mắng Hạ Từ Đông không có trái tim, cực phẩm trong đám trai tồi, cuối cùng sự nghiệp thành công chẳng hề hấn gì. Mắng Sầm Cảnh hèn mọn, mắc hội chứng Stockholm, cuối cùng còn tự chơi chết mình.
Nhiều nhất là mắng tác giả, nói người này tâm lý đen tối, tam quan lệch lạc.
Cuối cùng chúc cô ta gả cho Hạ Từ Đông, hoặc tìm được một người bạn trai như Sầm Cảnh.
Có thể nói là rất độc địa.
Sầm Cảnh cảm thấy thời điểm mình xuyên qua rất không thân thiện, giống như chơi game, đã đến màn cuối cùng để qua cửa, sắp đến hồi kết rồi.
Ánh trăng sáng sẽ sớm trở thành kiến trúc sư hàng đầu thế giới dưới sự nâng đỡ của Hạ Từ Đông.
Còn anh, danh tiếng đã sớm thối nát, gia đình gốc nhà họ Sầm cũng chỉ muốn vắt kiệt chút giá trị lợi dụng cuối cùng trên người anh.
Quan trọng hơn là, anh rất nghèo.
Tiền tiết kiệm chưa đến hai mươi nghìn.
Điều này đối với một người dù sao cũng mang danh con riêng nhà giàu, lại vừa mới kết hôn với một ông lớn trong giới siêu giàu tay trắng làm nên, quả thực là rất khó tin.
Nhưng Sầm Cảnh sau khi kiểm tra thẻ ngân hàng đành phải chấp nhận hoàn cảnh đến cả bỏ trốn cũng không xong này.
Luật sư là người hiểu rõ cách theo lợi tránh hại nhất, chỉ còn chưa đầy một năm nữa là nhà họ Sầm sụp đổ.
Sầm Cảnh suy nghĩ rất rõ ràng, anh phải kiếm đủ tiền trước khi nhận được đơn ly hôn, ít nhất phải đảm bảo được cuộc sống sau này, bao gồm cả tiền thuốc thang bồi bổ cơ thể, đây đều không phải là những con số nhỏ.
Còn về Hạ Từ Đông, cho đến hiện tại Sầm Cảnh vẫn chưa gặp hắn.
Thời điểm anh xuyên qua, cao trào lớn nhất của cả cuốn truyện đã kết thúc, anh một mình ở biệt thự dưỡng bệnh, ngoài quản gia và dì giúp việc ra thì không gặp bất kỳ ai khác. Sầm Cảnh có lý do để nghi ngờ ánh trăng sáng và Hạ Từ Đông có một tổ ấm khác ở bên ngoài.
Nhưng Sầm Cảnh không quan tâm những điều này, Hạ Từ Đông trong truyện không phải là người đơn giản, hắn xuất thân đầu đường xó chợ, mười mấy tuổi từng theo một kẻ xã hội đen một thời gian, sự nghiệp mấy lần chìm nổi, trong xương cốt đã không phải loại hiền lành, lòng dạ độc ác.
Sầm Cảnh không muốn giao du với loại người như vậy.
“Chỉ Mong Kiếp Sau Tôi Giống Anh Ấy Hơn” theo Sầm Cảnh thấy hoàn toàn là tác giả chọn sai nhân vật chính, Sầm Cảnh chỉ là một công cụ hình người, có chút ý nghĩa đơn thuần là để ngược. Anh không ngại nhường vị trí nhân vật chính, càng không ngại tác thành cho ánh trăng sáng, biến cuốn sách này thành một thiên tình sử tuyệt thế.
Sống sót, sống một cách thoải mái tự tại, đó là mục đích cuối cùng của anh.
Kiếp trước anh sống rất mệt mỏi, không muốn làm lại lần nữa mà vẫn như vậy.
Kể cả lý do anh đến tham dự buổi tiệc rượu thương mại này, cũng hoàn toàn là vì muốn tìm hiểu thêm về tình hình xung quanh. Vốn liếng của anh quá ít, rủi ro đầu tư lớn, phải tìm được nhiều cơ hội hơn mới có khả năng kiếm đủ tiền trong vòng một năm.
Nhưng không ngờ, anh chỉ đứng ở bệ cửa sổ này chưa đầy hai phút, đã nghe được không ít chuyện tầm phào.
Mà anh lại chính là trò cười và chủ đề bàn tán của trung tâm những chuyện tầm phào đó.
Lúc này, lối vào cửa chính đột nhiên vang lên một trận xôn xao.
Chỗ Sầm Cảnh đứng có góc nhìn rất tốt, nghiêng đầu là có thể thấy tình hình bên đó.
Đầu tiên anh nhìn thấy một người đàn ông, từ đôi chân dài miên man được bao bọc bởi quần tây thẳng tắp hướng dần lên trên, tỷ lệ vàng vai rộng eo hẹp, ngũ quan phóng khoáng rõ ràng, tóc ngắn, mày kiếm, ánh mắt trầm tĩnh.
Sầm Cảnh là một người đồng tính bẩm sinh, đứng từ góc độ thuần nam tính mà nói, cũng phải thừa nhận khí chất và ngoại hình của người này quả thực đã được trời ưu ái.
Mà mấy người phụ nữ vừa rồi còn đang líu ríu trước mặt Sầm Cảnh cũng không nhịn được mà nhón chân nhìn về phía đó.
Một người phụ nữ mặc lễ phục trắng nói: "Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền. Tôi còn tưởng ai mà phô trương thế chứ."
"Cô có biết nắm bắt trọng điểm không vậy?" Một người phụ nữ khác nói: "Trọng điểm là người bên cạnh anh ta kìa, hiểu không? Đây là lần đầu tiên Hạ Từ Đông tham dự sự kiện kiểu này sau khi kết hôn, vậy mà lại công khai dắt theo tình nhân bé nhỏ đến tham dự."
Sầm Cảnh nghe thấy lời này thật sự sững sờ một chút, lại nhìn về phía đó một lần nữa.
Ngoài Hạ Từ Đông vừa nhìn thấy, anh còn phát hiện một người khác đứng bên cạnh hắn.
Đó chắc là ánh trăng sáng Diêu Văn Dư.
Diêu Văn Dư có tướng mạo thuộc kiểu tinh tế, một bộ vest trắng lịch sự, cử chỉ hành động đều rất mực ôn văn nhã nhặn, cậu ta thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu nói nhỏ vài câu gì đó với Hạ Từ Đông bên cạnh, mà Hạ Từ Đông sẽ hơi nghiêng đầu chiều theo, trông rất ăn ý và thân quen.
Hạ Từ Đông vừa nhìn đã biết địa vị không thấp, chỉ trong chốc lát đã liên tục có người tiến lên chào hỏi, rất nhanh đã bị vây quanh.
Sầm Cảnh mất hứng thú tiếp tục quan sát.
Mà người phụ nữ ban đầu nói Sầm Cảnh đáng thương bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng: "Sầm Cảnh không đến chứ? Cậu ta mà có mặt ở đây chắc chắn có kịch hay để xem."
"Chắc chắn là không đến rồi." Có người tiếp lời: "Mất mặt chết đi được, hiểu không?"
Sầm Cảnh: "Ai mất mặt?"
Người phụ nữ vừa rồi theo phản xạ mở miệng: "Đương nhiên là Sầm..."
Người phụ nữ không nói tiếp nữa, không chỉ cô ta, mà mấy người vừa đứng cùng cô ta đều nhìn về phía người đang nửa dựa vào bệ cửa sổ ở góc phòng.
Dù là những người quen nói xấu sau lưng người khác như họ, lúc này cũng không tránh khỏi cảm thấy khó xử.
Ngược lại, bản thân Sầm Cảnh lại khá thoải mái.
Anh đứng thẳng dậy từ bệ cửa sổ, cầm ly rượu rỗng đi đến bên cạnh những người này, thuận tay đặt chiếc ly vào khay của người phục vụ đi ngang qua, rồi đổi một ly rượu đỏ khác cầm trong tay.
Anh quay đầu lắc lắc ly rượu, phản bác lại những lời họ vừa nói: "Hôn nhân của tôi được pháp luật công nhận, là loại có giấy tờ hẳn hoi. Cho dù xét về mặt đạo đức, người nên cảm thấy mất mặt phải là tên họ Hạ kia, cho dù là anh ta hay người bên cạnh anh ta, mới là kẻ đáng bị lên án, cô nói xem tôi nói có đúng không?"
Người phụ nữ vừa rồi đã ngây người, thuận miệng nói: "Đúng, đúng nhỉ."
Ý cười của Sầm Cảnh đậm thêm vài phần, khiến những người xung quanh nhìn anh với những suy nghĩ khác nhau.
Trong giới này, ai mà không biết Sầm Cảnh thường ngày chưa bao giờ cười, mặt mày âm u như thể người khác nợ tiền anh ta vậy. Giờ nhìn lại xem, ngoài sắc mặt không được tốt lắm, mái tóc hơi dài có chút độ cong của anh lòa xòa vài phần bất kham, chứ không còn lúc nào cũng che quá mắt nữa, con ngươi đen như mực vẽ, ngũ quan không còn vẻ âm nhu như trước, thêm nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt, ngược lại khiến khí chất của anh thêm phần cao quý.
Tất cả mọi người đều có chung một cảm nhận.
Sầm Cảnh này, hóa ra lại đẹp đến thế sao?
Động tĩnh bên này của họ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Nhưng những người xung quanh dường như có một sự ngầm hiểu kỳ lạ, sau khi nhìn rõ người nói là Sầm Cảnh, tất cả đều đồng loạt im lặng.
Bên này nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Lúc Sầm Cảnh ngẩng đầu nhìn lướt qua xung quanh, vừa hay nhìn thấy ở phía bên kia, Diêu Văn Dư dường như đến gần nói gì đó với Hạ Từ Đông.
Sau đó Hạ Từ Đông liền ngẩng đầu nhìn thẳng về phía này.
Sầm Cảnh vừa vặn chạm phải ánh mắt của hắn.
Dù cách một khoảng, Sầm Cảnh vẫn nhìn thấy rõ sự chán ghét thoáng qua trong mắt hắn.
Rất nhanh, hắn bước về phía này.
"Cậu đến đây làm gì?" Hạ Từ Đông đến gần, giọng điệu không vui.
Rất tốt, rất ra dáng thằng tồi.
Giọng nói của hắn giống như rượu ủ lâu năm, trầm ấm, bên trái có hình xăm kéo dài từ sau tai ẩn vào trong áo sơ mi vest, khiến người ta rất muốn lột áo hắn ra xem vai lưng hắn rốt cuộc là cảnh tượng thế nào.
Ý nghĩ này có chút nguy hiểm, Sầm Cảnh dời mắt đi, nhìn vào mắt hắn nhướng mày nói: "Tôi không được đến à? Nhận được thư mời, muốn đến thì đến thôi."
Thực ra trên thư mời chủ yếu là mời hai người cùng tham dự, dù sao cũng là quan hệ hôn nhân hợp pháp.
Nhưng Hạ Từ Đông rõ ràng không có ý định đi cùng anh.
Lúc này, tất cả mọi người trong sảnh đều công khai hoặc ngấm ngầm nhìn về phía vị trí của họ.
Như thể giây tiếp theo hai người họ sẽ diễn ra một màn kịch máu chó.
Hạ Từ Đông thẳng thừng đưa tay nắm lấy cánh tay Sầm Cảnh, kéo anh đi về phía nhà vệ sinh.
Hai người đàn ông to lớn với tư thế này thật sự có chút kỳ cục, Sầm Cảnh giãy ra một chút thì bị ghì chặt hơn. Anh nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước, đánh giá về sức lực của hai người, sau đó dứt khoát từ bỏ, mặc cho hắn kéo đi.
Đến hành lang bên ngoài nhà vệ sinh, Sầm Cảnh không kịp đề phòng bị quăng một cái, nửa bên vai đập vào tường tê rần ngay lập tức.
"Đệt!" Sầm Cảnh ôm vai nổi nóng, trừng mắt nhìn người trước mặt nói: "Anh bị bệnh à!"
"Người bị bệnh là cậu."
Hạ Từ Đông vừa dứt lời người đã áp sát tới, bàn tay to lớn của hắn như gọng kìm đè chặt bờ vai vừa bị đập vào tường của Sầm Cảnh, hắn đến gần, nói: "Sầm Cảnh, tôi đã nhắc cậu rồi, sự nhẫn nại của tôi đối với cậu từ lúc đám cưới đã đến giới hạn rồi, cậu thật sự nghĩ tôi sẽ không động đến cậu sao?"
Sầm Cảnh thở hổn hển, hôm qua anh vừa mới hạ sốt, cơ thể hoàn toàn không có chút sức lực nào.
Anh bây giờ hoàn toàn không thể coi đây là thế giới hư ảo trong sách, Hạ Từ Đông trước mắt càng không phải là người giấy.
Cơn đau ở vai nhắc nhở anh, anh là Sầm Cảnh, đây chính là cuộc sống của anh.
"Buông tay." Sầm Cảnh ngước mắt lên tiếng.
Hạ Từ Đông không hề nhúc nhích.
Sầm Cảnh nhìn khuỷu tay hắn đang chặn trước ngực mình, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người kẻ này, lại ngẩng đầu nói: "Đám cưới coi như là lừa dối lẫn nhau, lúc này cái gì cũng đổ lên đầu tôi thì không thích hợp lắm đâu nhỉ?"
Có ai cao quý hơn ai đâu chứ.
Nhưng Hạ Từ Đông như không nghe thấy, Sầm Cảnh đành phải nắm lấy cánh tay hắn tiếp tục: "Anh mà không buông ra nữa là tôi phải nghi ngờ một cách hợp lý rằng anh cố ý muốn chiếm hời của tôi đấy nhé."
Khuỷu tay Hạ Từ Đông đưa lên, gần như siết lấy cổ Sầm Cảnh.
"Cậu mà cũng xứng sao?" Cuối cùng hắn cũng cười khẩy nói.
Sức mạnh của người đàn ông này quả thực rất đáng sợ.
Sầm Cảnh hô hấp không thông, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, liếm đôi môi khô khốc, đột nhiên cười một tiếng, chậm rãi nói: "Nói thật nhé, anh không cần phải nhạy cảm như vậy đâu nhỉ? Dù sao hai chúng ta cũng từng ngủ với nhau rồi mà."
Dựa theo mức độ ghét bỏ của Hạ Từ Đông đối với anh, Sầm Cảnh đoán giây tiếp theo hắn sẽ ném thẳng mình ra ngoài.
Nhưng rất bất ngờ.
Hạ Từ Đông nhìn chằm chằm anh hai giây, chế nhạo: "Tin đồn do chính cậu bịa đặt, diễn cũng nhập tâm thật đấy nhỉ?"
Sầm Cảnh hơi không theo kịp, cái gì gọi là tin đồn do chính anh bịa đặt?
Rất nhanh Hạ Từ Đông lại áp sát, ánh mắt lạnh lẽo như đang cạo từng tấc dọc theo xương sống lưng người ta, khiến người ta rùng mình.
Hắn kề sát tai anh, thì thầm: "Nhưng nếu cậu thật sự ngứa ngáy đến thế, thì tôi không ngại tìm thêm vài người cho cậu đâu."