Bọn trẻ đã một ngày không được ăn uống, ngay cả nước cũng chỉ dám nhấp vài ngụm, bụng rỗng không, đói cồn cào. Cả người vừa lạnh vừa mệt, nhưng rồi cũng chỉ có thể co rúm lại trong chăn, ôm lấy nhau mà sưởi ấm.
Ban đầu, năm đứa trẻ cùng phòng có chút e ngại, không dám tiếp cận Ngụy Thất. Nhưng giờ đây, thấy y một mình cuộn tròn ở góc phòng, chẳng còn vẻ gì khác biệt như lúc mới đến, trông lại có chút đáng thương.
Trong nhóm, đứa lớn tuổi nhất là Ngô Gia Tài, năm nay mười bốn.
Nó lên tiếng gọi: “Ngụy Thất, có muốn qua đây cùng bọn ta không?”
Từ hôm qua sau khi báo danh xong, Ngụy Thất gần như chưa nói thêm câu nào với họ. Không phải vì y kiêu ngạo hay coi thường đám trẻ nhà nghèo, mà chỉ đơn giản là y chưa từng tiếp xúc với những người như họ, nên cũng chẳng biết phải làm sao để hòa nhập.
Lúc này, Ngụy Thất vẫn đang co ro trong chăn, run lẩy bẩy. Nghe có người gọi, y mới khẽ nghiêng đầu.
Ngô Gia Tài cùng mấy đứa khác túm tụm lại thành một vòng tròn, đắp chăn chồng hai lớp, trông có vẻ ấm áp hơn nhiều so với chỗ của y.
Ngụy Thất do dự một lát, rồi nhẹ giọng nói lời cảm ơn, lặng lẽ kéo chăn của mình lại gần chui vào giữa.
“Ngụy Thất, ngươi hay thật đấy! Còn nói cảm tạ, cứ như công tử nhà quan ấy nhỉ!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play