Ngụy Thất bị ánh mắt này dọa sợ, vội vàng gạt tay hắn ta ra, lấy chăn che khuất mình.
Tiểu Phương Tử lấy lại tinh thần, nhìn thấy trên mặt Ngụy Thất mang theo vẻ đề phòng, hắn ta không biết y đã hiểu lầm, thậm chí còn ngạc nhiên hỏi lại: “Sao vậy Ngụy ca?”
“Không… không có gì, vừa rồi gọi đệ mà đệ không trả lời. Làm phiền đệ thoa thuốc cho ta, ta đã đỡ hơn nhiều rồi, đệ quay về đi.”
Tiểu Phương Tử nói: “Không gấp đâu, ta còn chưa thay băng vải cho huynh mà, để băng xong rồi ta về.”
Nhưng Ngụy Thất lại không muốn hắn ta nán lại quá lâu: “Không cần, vết thương gần như lành hẳn rồi, không cần băng lại làm gì. Đệ cứ về đi, ngày mai còn phải đi trực nữa.”
“Nếu vậy thì ta về trước nha.” Tiểu Phương Tử nghe Ngụy Thất nói vậy thì chỉ đành thu dọn bình thuốc, đắp kín chăn giúp y sau đó cáo từ.
Ngụy Thất nhìn chằm chằm cho đến khi hắn ta ra khỏi cửa, thấy cửa đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play