Thẩm Từ đến cửa đón, nhón chân ngóng nhìn, trong lòng vừa sốt ruột vừa mong chờ.
Chưa được bao lâu, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc và nổi bật trong đám đông.
Bóng dáng ấy mặc một bộ đồ ngụy trang, cao lớn thẳng tắp bước ra, nổi bật giữa đám đông chính là anh trai cô, Thẩm Minh.
Tuy nhiên, điều khiến cô bất ngờ là bên cạnh anh trai còn có một người đàn ông khác cũng mặc đồ ngụy trang.
Vóc dáng của người đàn ông đó, lại còn cao hơn cả anh trai cô. Phải biết rằng anh trai cô cao tới 1m82, vậy người đàn ông kia, nhìn ước chừng cũng phải cao 1m87, hơn nữa cũng là chân dài eo thon, thân hình không chỉ không thua kém anh trai cô, thậm chí còn ưu việt hơn.
Huống chi diện mạo của người đàn ông đó lại vô cùng đẹp trai.
Khác hẳn với gu thẩm mỹ thịnh hành của những diễn viên trẻ có vẻ ngoài thư sinh trong xã hội đương đại, diện mạo của người đàn ông này anh tuấn không kém phần mạnh mẽ, kết hợp với làn da màu lúa mì khỏe khoắn, toàn thân lại toát ra một khí chất dương cương nồng nhiệt.
Thẩm Từ rời mắt, tập trung về phía anh trai, vui vẻ vẫy tay: “Anh! Bên này!”
Thẩm Minh nghe thấy tiếng em gái, lập tức tìm thấy em gái mình trong đám đông phía trước.
Khuôn mặt đẹp trai của anh nở một nụ cười rạng rỡ, vỗ vai Sở Hàn ở bên cạnh: “Em gái tôi đến đón tôi rồi, tôi đi trước nhé.”
Nói rồi, Thẩm Minh sải bước nhanh chóng về phía Thẩm Từ.
Thẩm Từ nhìn thấy nụ cười đã lâu không gặp của anh trai, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, khóe mắt lại không kìm được đỏ hoe.
Cô chạy đến, nhào vào lòng Thẩm Minh: “Anh, cuối cùng anh cũng về rồi!”
Thẩm Minh ngây người một chút, tưởng em gái nói đến chuyện anh không về nhà suốt ba năm, không khỏi cảm thấy day dứt. Giống như trước đây, anh xoa đầu em gái, cười nói: “Ừ, anh về rồi, để anh xem nào, Tiểu Hoa Miêu của nhà mình, ba năm nay có cao lên không?”
Thẩm Từ cười “phụt” thành tiếng, buông Thẩm Minh ra, ngẩng đầu: “Anh, em lớn thế này rồi, em còn có thể cao lên nữa sao?”
Năm đó khi anh trai rời nhà, cô đã là sinh viên năm nhất rồi, giờ gặp lại, cũng không khác biệt mấy.
Tuy nhiên Thẩm Minh nhìn em gái mình, vẫn cảm thấy em gái mình càng ngày càng xinh đẹp, đẹp như một đóa hoa.
Hai anh em họ đều thừa hưởng gen ưu tú của cha mẹ, từ nhỏ đến lớn, về mặt ngoại hình, tai đã chai sạn vì những lời khen ngợi.
Nhưng nếu so sánh kỹ, em gái anh còn xuất sắc hơn. Không biết sau này, tên nhóc nào may mắn xứng đáng với em gái anh đây.
Vừa nghĩ đến đó, trong khóe mắt anh, bóng dáng Sở Hàn lướt qua.
Sở Hàn một mình xách hành lý, đi ra khỏi sân bay.
Thẩm Minh vội gọi đối phương: “Sở Hàn!”
Sở Hàn nghe thấy, quay đầu lại.
Thẩm Minh một tay kéo em gái, tay kia xách hành lý, đi tới hỏi: “Không ai đến đón cậu à?”
“…”
Sở Hàn không trả lời, trên mặt anh ấy vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, hoàn toàn không hợp với sự ồn ào của sân bay.
Mãi một lúc sau, anh ấy mới “ừm” ngắn gọn một tiếng.
Thẩm Từ nghĩ, hình như người này không thích nói chuyện lắm.
Thẩm Minh thì đã quá quen thuộc, còn chưa đặt hành lý trên tay xuống đã khoác vai Sở Hàn rất tự nhiên, kéo Sở Hàn ra ngoài sân bay.
“Không sao, đi đi đi, tôi bảo em gái tôi đưa cậu về nhà. À đúng rồi, nhà cậu ở đâu nhỉ?”
Thẩm Từ đi theo sau hai người, cố nhịn cười.
Anh trai cô vẫn cái vẻ dễ dàng thân thiết với người khác đó, ngay cả nhà người ta ở đâu cũng không biết, vậy mà cứ làm như thân lắm vậy.
Cũng may thể chất Sở Hàn vững vàng, bị anh trai cô khoác vai như vậy, toàn bộ trọng lượng của đống hành lý đều dồn lên vai anh ấy, nhưng vai anh ấy lại không hề nghiêng chút nào, bước chân vẫn vững vàng.
Không hổ là người đã được huấn luyện trong quân đội.
Mà Sở Hàn…
Khoan đã.
Bước chân Thẩm Từ chợt dừng lại.
Cái tên Sở Hàn này, sao lại nghe hơi quen tai nhỉ?
Đúng rồi, cô nhớ ra rồi!
Kiếp trước, gia đình bọn họ bị bão tuyết vây hãm trong nhà, thấy vật tư sắp cạn kiệt, lúc đó, thông tin liên lạc điện thoại vẫn chưa bị cắt. Anh trai cô đã cầu cứu một người bạn.
Người bạn đó đã dùng máy bay không người lái, thỉnh thoảng vận chuyển vật tư vào nhà họ, có thể nói là đã cứu sống cả gia đình họ, giúp họ cầm cự được đến khi bão tuyết ngừng lại, rồi ra ngoài tìm căn cứ lánh nạn.
Khi đó cô nghe anh trai cô nhắc một câu, hình như tên người bạn đó là Sở Hàn.
Đáng tiếc sau này, thông tin liên lạc bị cắt, anh trai và Sở Hàn cũng mất liên lạc.
“A Từ, thời tiết thành phố Gia Nam của chúng ta, sao lại trở nên mát mẻ như vậy?”
Thẩm Minh bước ra khỏi sân bay, ra bên ngoài, cảm nhận luồng khí lạnh ập đến, lòng đầy nghi hoặc.
Anh lấy điện thoại ra, mở ứng dụng thời tiết, nhìn nhiệt độ hiển thị thì nhận ra, con số hiển thị chỉ là mười độ!
Thẩm Minh gần như không thể tin vào mắt mình.
Thành phố Gia Nam của họ là một thành phố miền Nam chính hiệu, tháng tám năm nào cũng là mùa hè nóng bức khó chịu, chưa từng có ngoại lệ nhiệt độ chỉ còn mười độ.
Thời tiết như vậy, cực kỳ bất thường!
Vốn dí Thẩm Từ định tối nay sẽ nói tin tận thế sắp đến cho người nhà, nhưng bây giờ, sự xuất hiện của Sở Hàn khiến kế hoạch của cô thay đổi.
Dù sao thì kiếp trước Sở Hàn kiếp trước đã cứu cả gia đình cô, đó là một ân tình, đương nhiên Thẩm Từ hy vọng lần này đối phương có thể sống tốt hơn.
“Anh, đúng là thời tiết hôm nay rất bất thường. Từ trưa, nhiệt độ đã bắt đầu giảm mạnh trên diện rộng rồi. E rằng đợi đến tối, nhiệt độ còn tiếp tục giảm nữa, tốt nhất là chúng ta nên chuẩn bị thêm chút vật tư ở nhà.”
Lời Thẩm Từ nói tưởng như nói với Thẩm Minh, nhưng thực chất ý đồ thật sự của cô là để nhắc nhở Sở Hàn.
Điều cô có thể làm được cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.
Mặc dù cô biết ơn Sở Hàn kiếp trước đã cứu gia đình cô, nhưng hai bí mật là trùng sinh và không gian, cô sẽ không nói cho bất kỳ người ngoài nào.
Ba năm tận thế, cô đã chứng kiến quá nhiều mặt xấu xí của con người, cô hiểu sâu sắc rằng thiện ác của con người chắc chắn không thể dùng cái nhìn đơn giản đen trắng để phán xét.
Kẻ ác có mặt thiện, người thiện cũng có mặt ác, Thẩm Từ không dám đánh cược.
“Đừng nghĩ nữa, chúng ta về nhà trước rồi nói.”
Thẩm Minh cởi chiếc áo ngụy trang trên người ra, khoác lên cho Thẩm Từ. Anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen bên trong, để lộ hai cánh tay cơ bắp săn chắc, che chắn cho Thẩm Từ lên xe.
Bỏ hành lý vào cốp xe, Thẩm Minh mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái, còn Sở Hàn ngồi vào hàng ghế sau.
Thẩm Từ, người chịu trách nhiệm lái xe, quay đầu lại, nói với Sở Hàn: “Cho em địa chỉ nhà anh.”
Sở Hàn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua gương chiếu hậu, chạm mắt Thẩm Từ.
Ánh mắt đó như được tôi luyện bằng băng giá vậy.
Lòng Thẩm Từ thắt lại, tay nắm vô lăng chặt hơn.
Khả năng cảm nhận của cô, sau khi được ba năm tận thế rèn luyện, cô đã trở nên rất nhạy bén, nhạy bén đến mức có thể nắm bắt được sự nguy hiểm tiềm ẩn trên người Sở Hàn.
Cô không thể nói đó là gì, nhưng nghĩ kỹ lại, kiếp trước cô chưa từng gặp Sở Hàn, cũng không hiểu con người Sở Hàn.
“Khu chung cư Thiên Lan, tòa 7, đơn nguyên* 1, phòng 503.” Sở Hàn nói.
*Đơn nguyên: đơn vị của ngôi nhà ở nhiều tầng, gồm nhiều căn hộ liền với nhau, thường sử dụng chung một cầu thang.
Thậm chí ngay cả giọng nói của anh ấy, cũng lạnh như một mũi băng nhọn.
Thẩm Minh nghe xong kinh ngạc không thôi: “Khu chung cư Thiên Lan? Sở Hàn, cậu quá đáng thật đấy, quen cậu lâu như vậy rồi, tôi lại không hề biết cậu lại ở cùng khu chung cư với nhà chúng tôi."
Nhưng Thẩm Từ không hề bất ngờ chút nào.
Thực ra, ngay từ khi cô biết người này là Sở Hàn, cô đã biết địa chỉ nhà đối phương rồi.
Bởi vì kiếp trước, Sở Hàn có thể thỉnh thoảng gửi vật tư đến nhà cô, nguyên nhân quan trọng nhất chính là họ ở cùng một khu chung cư, hai tòa nhà còn đối diện nhau, nhà cô ở tòa 8, nhà Sở Hàn ở tòa 7.
Chỉ là để Sở Hàn không nghi ngờ nên lúc nãy Thẩm Từ vẫn cố tình hỏi câu này.
Địa chỉ đã có trong tay, Thẩm Từ không chần chừ nữa, khởi động xe, đạp ga một cái, đưa anh trai và Sở Hàn về khu chung cư Thiên Lan.
Cô lái xe, lao nhanh trên những con phố âm u của thành phố, tranh thủ quan sát những người đi bộ hai bên đường.
Những người đi bộ đều vội vàng siết chặt quần áo, vẻ mặt vội vã về nhà.
Nếu không nhìn ngày tháng, e rằng sẽ không ai tin, một thành phố hiu quạnh như vậy lại đang là tháng Tám.
Thẩm Từ mở hé cửa sổ, cảm nhận cơn gió thổi vào, phát hiện đúng là lạnh hơn trước.
Cô đóng cửa sổ, nhấn ga mạnh hơn.
Đến khi vào cổng khu chung cư, Thẩm Từ đưa Sở Hàn đến dưới tòa nhà số 7.
Cô nhìn bóng dáng Sở Hàn bước vào cửa đơn nguyên, tuy bóng dáng thẳng tắp, nhưng cũng cô độc.
Sau này vẫn nên cố gắng giảm bớt cơ hội giao tiếp với đối phương thì hơn.
Thẩm Từ thầm nghĩ, rời sự chú ý, tiếp tục lái xe vào bãi đỗ xe ngầm, trở về nhà mình.
Nhà cô ở tầng 7 của tòa nhà số 8, số 701 phía Đông, toàn bộ tòa nhà có tổng cộng mười lăm tầng.
Cô mở cửa, còn chưa bước vào đã ngửi thấy một mùi thức ăn hấp dẫn.
Ba năm rồi, đã ba năm rồi Thẩm Từ chưa được ăn một bữa cơm tử tế, suýt chút nữa đã quên mất mùi vị món ăn rồi.
“Về rồi à?”
Trần Ngọc Lan bưng thức ăn từ bếp ra, khi nhìn thấy hai đứa con đẹp trai xinh xắn của mình bước vào cửa, mắt bà chợt đỏ hoe.
Thẩm Minh cũng đỏ mắt, cười toe toét gọi: “Mẹ!”
“Ơi!” Trần Ngọc Lan mừng đến phát khóc.
Trong bếp, Thẩm Lương Sơn đang đeo tạp dề, cầm muỗng xào rau, nghe thấy tiếng động bên ngoài, vội vàng thò đầu ra: “Con trai về rồi à?”
Trần Ngọc Lan cười híp mắt: “Đúng, về rồi, con trai của chúng ta về rồi!”
Thẩm Minh đặt hành lý xuống, đi tới ôm mẹ một cái thật chặt, rồi sải bước vào bếp, ôm cha một cái thật chặt.
Xa nhà ba năm, anh chưa trở về một lần nào, trong lòng cảm thấy rất áy náy.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Thẩm Lương Sơn cười ha ha nói.
Ông đẩy Thẩm Minh ra khỏi bếp, dặn dò: “Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, ba sắp xào xong thức ăn rồi.”
Bên kia, Thẩm Từ cố hết sức xách hành lý của anh trai, mang hành lý về phòng giúp anh trai.
“A Từ, đừng bê nữa, hành lý của anh con cứ để nó tự bê, mau ra ăn cơm đi.”
“Dạ, con tới đây.”
Thẩm Từ đặt hành lý xuống, ra khỏi phòng anh trai, sau đó lại quay về phòng mình một lần.
Phòng cô ở hướng Nam, phòng anh trai ở hướng Bắc, không nhìn thấy cửa đơn nguyên ở tầng dưới. Thêm vào đó, trước đó cô đi thẳng thang máy từ bãi đỗ xe ngầm lên, cũng không đi qua cửa đơn nguyên, nên cô muốn nhìn xuống dưới xem Chu Hướng Nguyên còn ở đó không.
Cô mở cửa sổ, thò đầu ra.
Ban đầu, Thẩm Từ không thấy Chu Hướng Nguyên, nhưng khi cô định đóng cửa sổ, bỗng nhiên một cái đầu nhô ra từ phía sau bụi cây.
Cái đầu đó tròn vo, hai bên má phúng phính, suýt chút nữa đã che lấp cả đôi mắt.