Tích tắc...

Một tiếng “tích tắc” của đồng hồ trôi qua như vọng đến từ phương trời xa xăm, lọt vào tai Thẩm Từ.

Thẩm Từ nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đôi mày cau chặt.

Cô vùng vẫy muốn tỉnh lại, nhưng dù cố gắng thế nào, cơ thể vẫn không thể nhúc nhích, cứ chìm vào vực sâu vô tận.

Trong vực sâu đó, nước lũ cuồn cuộn, sóng lớn ngập trời.

Thẩm Từ giống như một hạt bụi nhỏ bé bị nhấn chìm, rơi vào bóng tối sâu thẳm.

“Không!”

Một cảm giác mất trọng lực ập đến mãnh liệt, Thẩm Từ mở choàng mắt.

Như người chết đuối ngoi lên khỏi mặt nước, cô bật dậy, thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Một tia nắng vàng nhạt ấm áp lọt qua khe hở của rèm cửa, chiếu vào mặt Thẩm Từ.

Cô giật mình đưa tay che, ngăn ánh nắng chói chang.

Nhưng... cảm giác bỏng rát da thịt không hề đến, chỉ có hơi ấm dịu dàng mơn man lòng bàn tay cô.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không, không đúng, cô nhớ thời kỳ nóng bức đã qua, đại hồng thủy đã kéo đến, khói bụi bao phủ cả bầu trời, cô đã không thể nhìn thấy mặt trời suốt mấy tháng nay.

Đầu óc Thẩm Từ nhất thời hỗn loạn.

Một lát sau, suy nghĩ của cô mới rõ ràng trở lại, cô bắt đầu quan sát căn phòng.

Đối diện giường là một cái tủ quần áo màu trắng sữa, bên góc cửa sổ là một chiếc bàn học nhỏ, dưới bàn có một chiếc ghế nhỏ hình con mèo hoạt hình.

Cuối cùng, ánh mắt Thẩm Từ dừng lại trên người mình.

Chờ đã, cô, bộ đồ cô đang mặc không phải quần áo rách rưới, mà là một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt rất sạch sẽ!

Thẩm Từ ngây người, cô không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa mặc quần áo tươm tất như vậy.

Là mơ sao?

Cô ngước lên nhìn cái điều hòa phía trên đầu giường, từng luồng khí lạnh thổi xuống.

Khí lạnh thấm vào da, Thẩm Từ rùng mình.

Tủ quần áo, bàn học, điều hòa… đây là phòng ngủ của cô ba năm trước!

Sao có thể? Không phải cô, không phải cô đã chết rồi sao?! Chết vào năm thứ ba của tận thế, trong một cơn đại hồng thủy!

Cô nhớ rõ, đó là một trận lũ lụt kinh hoàng, kèm theo bão và sóng thần, tàn phá vô số thành phố, cả thế giới đều tan hoang.

Lúc đó cô chỉ còn một mình, như người vô hồn trốn chạy cùng với những người sống sót.

Nhưng cơn lũ đến quá nhanh, con người thật nhỏ bé trước thiên nhiên.

Thẩm Từ mệt mỏi, ba năm vật lộn trong tận thế, cơ thể cô đã cạn kiệt, cuối cùng không thể chống đỡ nổi nữa, cô đã bị dòng nước lũ cuốn đi.

Cô ra sức vùng vẫy, kêu cứu, nhưng nước lũ cứ cuồn cuộn, cuốn theo cát đá thô ráp, điên cuồng tràn vào miệng mũi, vào người cô.

Nhớ lại cảm giác giằng xé giữa sống và chết, Thẩm Từ run rẩy không ngừng.

Nhưng tất cả những gì trước mắt là sao?

Cốc cốc…

“A Từ, mẹ nấu xong bữa sáng rồi, mẹ để ở trên bàn đó, con nhớ dậy ăn nhé.”

Giọng Trần Ngọc Lan dịu dàng vọng vào từ ngoài cửa, Thẩm Từ suýt tưởng mình nghe nhầm.

Mẹ, mẹ?

Mắt Thẩm Từ đỏ hoe.

Cô vội vàng bò xuống giường, không kịp xỏ dép đã lao ra mở cửa.

Khi cửa phòng được mở ra, mẹ Trần Ngọc Lan của cô, quả nhiên đang đứng đó, sắc mặt hồng hào, cơ thể khỏe mạnh, khác xa với hình ảnh thảm thương trong giấc mơ.

Trong cơn ác mộng đó, tận thế ập đến, thời tiết khắc nghiệt, môi trường sống của con người trở nên tồi tệ, vật tư cũng rất khan hiếm.

Gia đình cô sống lay lắt, nhưng không thể cầm cự được lâu.

Thẩm Từ tận mắt chứng kiến, đầu tiên là mẹ cô chết vì thiếu thuốc men, không được chữa trị nên chết trong đau đớn.

Còn cha cô thì bỏ mạng trong một đại nạn sâu bọ để cứu cô và anh trai.

Cuối cùng là anh trai cô...

Nghĩ đến kết cục của anh trai, Thẩm Từ bật khóc.

Trong nước mắt không chỉ có đau buồn, mà còn có nỗi sợ hãi tột cùng!

Vì để bảo vệ cô không bị người ta lăng nhục, anh trai cô đã bị người ta giết chết dã man, còn bị nấu thành một nồi canh thịt!

“Ọe!”

Thẩm Từ quay đầu, vịn tay vào khung cửa, dạ dày quặn lên từng cơn, nôn khan liên tục.

“A Từ!”

Trần Ngọc Lan hoảng sợ, một tay đỡ lấy cô, tay kia vỗ vỗ lưng cô: “Con bé này, cứ thích lạnh, nói mãi không nghe, giờ ốm rồi phải không? Đi, mẹ đưa đến bệnh viện.”

Trần Ngọc Lan nắm tay Thẩm Từ, muốn kéo Thẩm Từ đi, nhưng Thẩm Từ lại vùi đầu vào lòng Trần Ngọc Lan, khóc nức nở như muốn trút hết nỗi đau và tủi hờn suốt ba năm qua.

“A Từ, con, con sao vậy?” Trần Ngọc Lan lo lắng.

Con gái bà vốn luôn lạc quan, ngày nào cũng cười ha hả, từ trước đến nay chưa bao giờ khóc thảm thiết như vậy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trần Ngọc Lan rất lo lắng.

Bà định hỏi lại, nhưng vừa mới mở miệng, con gái đã buông mình ra, đôi mắt sáng rực chạy đến bàn ăn, vồ lấy bánh bao nhét vào miệng.

“A Từ!”

“A... bánh bao kem trứng... ngon quá... ngon quá…”

“A Từ, con mau buông ra! Bánh bao còn nóng!”

Trần Ngọc Lan chạy đến bên Thẩm Từ, cố ngăn cản Thẩm Từ ăn uống.

Thẩm Từ hai tay hai bánh, miệng còn chưa nuốt miếng bánh bao đã vội nói: Mẹ, là bánh bao kem trứng, nó thật ngọt!”

“Đúng đúng đúng, ngọt lắm, A Từ ăn từ từ thôi!”

“Ực…” Thẩm Từ bị nghẹn.

Trần Ngọc Lan vội vỗ lưng cô: “Con bé này sao vậy? Đừng dọa mẹ nữa.”

Nghe vậy, lý trí của Thẩm Từ suýt bị cơn thèm ăn nuốt chửng mới trở lại.

Cô nhìn chằm chằm hai chiếc bánh bao nhân trứng sữa trong tay mình, nước mắt rơi lã chã.

Thật ra cô không đói, nhưng cô không thể kiềm chế được, cơn thèm ăn này đã khắc sâu vào xương tủy cô.

Không ăn sẽ chết, đó là bài học sâu sắc nhất trong ba năm tận thế của cô.

Nhưng bây giờ, bánh bao nhân trứng sữa nóng hổi, ngọt ngào, bàn tay mẹ ấm áp, mọi thứ quá chân thật.

Chẳng lẽ…

“Mẹ, cha con đâu?!”

Thẩm Từ đặt bánh bao xuống, đột ngột ngừng khóc, không còn là dáng vẻ hoảng loạn vừa nãy.

Điều này càng khiến Trần Ngọc Lan lo lắng, chỉ có thể nói: “Cha con, cha con ra xe rồi, sao vậy?”

Đúng vậy, đây là thói quen mỗi sáng của gia đình cô.

Cha cô là bác sĩ ở bệnh viện, mẹ là y tá, thỉnh thoảng họ có cùng giờ làm thì sẽ đi chung.

Nhưng cha cô luôn chê mẹ chậm chạp, nên mỗi khi sắp xếp đồ xong thường ra xe đợi trước.

Thẩm Từ hỏi tiếp: “Vậy anh con đâu?”

Trần Ngọc Lan sờ trán cô: “A Từ, con ngủ đến ngốc rồi à? Tầm chiều tối anh con mới xuống máy bay.”

Máy bay, chiều tối…

Tim Thẩm Từ thắt lại, cô nhớ ra rồi!

Cô nắm chặt tay mẹ: “Mẹ, hôm nay là ngày mấy?!”

“Mười hai tháng tám, sao vậy?”

“Mười hai tháng tám... mười hai tháng tám…”

Đúng vậy, hôm nay là ngày anh trai cô trở về.

Đã ba năm kể từ khi anh trai cô vào quân đội.

Suốt ba năm, anh trai chưa từng về nhà lần nào, mãi đến gần đây mới xin phép được về thăm người thân, vào ngày 12 tháng 8!

Giống hệt, giống hệt những gì đã xảy ra trong giấc mơ!

“Hôm nay anh trai con trở về, cha mẹ bận ở bệnh viện, định bảo con chiều nay đi đón anh, nhưng con như vậy, có phải bị ốm không?”

Thẩm Từ vội vàng lắc đầu: “Con khỏe lắm mẹ, chỉ là… con vừa gặp ác mộng.”

Ác mộng gì mà có thể dọa con bé như vậy, dọa đến mức khóc luôn, nhưng con bé không sao là tốt rồi.

“Mẹ biết, con sắp tốt nghiệp, lo lắng về việc làm, nhưng mẹ muốn nói với con, cứ từ từ mà tìm, nhà mình không giàu có gì, nhưng cũng không nghèo, nếu không tìm được thì mẹ nuôi.”

Nghe mẹ lải nhải, Thẩm Từ nghẹn ngào, suýt thì khóc lần nữa.

Cô lấy túi giúp mẹ, đẩy mẹ ra cửa: “Mẹ đi làm đi, con không sao đâu.”

“À phải rồi.” Thẩm Từ nhanh chóng vào phòng, lấy hai chiếc áo lông vũ trong tủ quần áo đưa cho mẹ.

Trần Ngọc Lan ngạc nhiên: “A Từ, con…”

“Mẹ, mẹ cầm hai cái áo này đi, chiều tối nhiệt độ sẽ xuống dưới 0 độ.”

Trần Ngọc Lan càng ngạc nhiên: “Con nói gì vậy? Tháng tám làm sao mà…”

“Con biết bây giờ mẹ không tin, nhưng mẹ cứ đi làm đi, đợi tối cha mẹ trở về, con có chuyện cực kì quan trọng muốn nói, có thể mọi người sẽ tin con.”

“Nhưng…”

Trần Ngọc Lan còn muốn hỏi, nhưng Thẩm Từ đã tiễn mẹ ra cửa.

Khi cánh cửa đóng lại, đôi mắt Thẩm Từ vẫn còn sưng húp chợt trở nên trầm lặng.

Giờ thì cô đã chắc chắn, cô đã trùng sinh, trở về ba ngày trước khi tận thế đến.

Chuyện này quá khó tin, ngay cả cô cũng cần thời gian để chấp nhận, huống chi là cha mẹ, nên bây giờ cha mẹ đang bận đi làm, đây không phải là lúc để nói với họ.

Đợi đến tối, đợi anh trai về, cả nhà sum họp, rồi cô sẽ báo tin tận thế sắp đến.

Trước đó, cô phải nhanh chóng tích trữ vật tư!

Nghĩ đến vật tư, Thẩm Từ chạy nhanh vào bếp, cầm lấy dao phay, khẽ rạch một đường trên ngón tay.

Đau đớn qua đi, một giọt máu đỏ tươi chảy ra.

Thẩm Từ đặt dao xuống, ấn ngón tay dính máu vào chiếc vòng bạc trên tay trái.

Trong thoáng chốc, chiếc vòng như nhận được chủ nhân triệu hồi, hóa thành một luồng sáng, bay nhanh vào ngực Thẩm Từ.

Ngực cô ấm lên.

Thẩm Từ thở phào, cuối cùng cũng mỉm cười vui vẻ.

Vừa cười, nước mắt lại trào ra.

Tại sao kiếp trước cô không nhận ra bí mật của chiếc vòng này sớm hơn?

Lúc đó, trước khi chết vài ngày, cô phát hiện ra chiếc vòng bạc khi tranh giành vật tư. Không ngờ chiếc vòng này lại ẩn chứa một không gian!

Nếu có thể mở được không gian sớm hơn, có phải cô đã có thể bảo vệ gia đình mình và sống tốt hơn?

Thẩm Từ đã nghĩ như vậy vô số lần, thật hối hận.

Nhưng không sao, không phải ông trời đã cho cô cơ hội làm lại sao? Mọi thứ vẫn có thể cứu vãn!

Bây giờ thời gian rất quý giá, việc cấp bách là tích trữ vật tư, đối phó với tận thế sẽ đến vào ba ngày sau.

Thẩm Từ đứng dậy, nghĩ thầm, ý thức tiến vào không gian.

Giống như kiếp trước, không gian trống rỗng, bốn phía là hư vô, rộng khoảng hai trăm mét vuông.

Nói thật, hai trăm mét vuông vẫn còn quá nhỏ, nhưng Thẩm Từ không tham lam, có là tốt rồi.

Cô về phòng thay quần áo, mặc đồ thoải mái, cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Hiện tại cô không có nhiều tiền, một phần là tiền cô làm gia sư suốt bốn năm đại học dành dụm được, một phần là tiền hợp tác làm ăn nhỏ với bạn, tổng cộng chỉ có mười vạn tệ.

Hôm nay cô sẽ dùng hết số tiền này mua vật tư, đợi đến tối nay sẽ nói chuyện với cha mẹ, rồi tiếp tục dùng tiền của họ mua vật tư.

Còn về việc có nên truyền tin ra ngoài, báo tin cho chính phủ hay không, Thẩm Từ không nghĩ nhiều, cô dẹp bỏ suy nghĩ này.

Thời gian rất gấp, không thể truyền đi được, càng không thể tìm đến chính phủ, cho dù tìm được và truyền tin tức ra ngoài, ai tin?

Mấy năm nay, những lời đồn về tận thế trên mạng chưa bao giờ dứt, dẫn đến việc lời đồn quá nhiều thì mọi người sẽ không tin nữa. Có khi đến lúc đó, chính phủ còn sẽ lấy tội danh truyền bá tin đồn, gây rối trật tự công cộng mà bắt cô lại.

Cô chỉ là một người bình thường, ngay cả người thân của mình còn chưa chắc có thể bảo vệ được chứ đừng nói đến người khác, thật sự không thể làm chúa cứu thế.

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là cô sẽ không làm gì cả.

Sau khi tận thế đến, thiên tai đầu tiên mà nhân loại phải đối mặt là cực hàn, nhiệt độ sẽ giảm đột ngột.

Nhưng trong giai đoạn đầu nhiệt độ giảm, mọi người chỉ cảm thấy thời tiết bất thường, chưa có nguy hiểm quá lớn. Vì vậy Thẩm Từ nghĩ, đợi đến lúc đó rồi gửi thư cho chính phủ sẽ có tính thuyết phục hơn.

Và trước đó, cô phải chuẩn bị trước.

Đáng tiếc thời gian để cô chuẩn bị chỉ có ba ngày, muốn vẹn toàn là không thể. Cô chỉ có thể bỏ cái nhỏ nắm cái lớn, tập trung thu thập những vật tư sinh tồn quan trọng nhất.

Các vật tư sinh tồn gồm có thực phẩm, nước, vật dụng hàng ngày, ba thứ này là bắt buộc phải có.

Ngoài ra, cô cần mua một lượng lớn đồ dùng chống lạnh, vì thời tiết cực hàn sẽ đến sau ba ngày và sẽ kéo dài tận một năm!

Trong đầu Thẩm Từ, một danh sách vật tư nhanh chóng được lập ra.

Cô lái chiếc xe hơi nhỏ màu trắng của mình, đạp ga một cái, thẳng tiến đến siêu thị lớn nhất gần đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play