Thấy Tạ Hoan nhìn về phía mình, tim Ngu Thanh Tiêu khẽ run lên. Cậu ngượng ngùng gỡ chiếc khăn tay xuống, đưa trả lại cho Hạ Sơ Lãng, nói: “Chiếc khăn này ta dùng không thích hợp, vẫn là nên trả lại cho Hạ tiểu tướng quân.”
“Đừng mà!” Hạ Sơ Lãng ngăn lại, “Tiêu ca nhi, tay đệ vẫn còn bị thương kìa, dùng khăn tay che tạm một chút để khỏi dính bẩn.”
Ngu Thanh Tiêu do dự: “Nhưng chiếc khăn này vốn nên là thứ ngài dùng trong ngày Thất Tịch để tặng cho người mình ái mộ mới phải, ta nhận lấy thì còn ra thể thống gì.”
Nói đến đây, Ngu Thanh Tiêu càng thêm hối hận vì vừa rồi đã không kiên quyết hơn, từ chối việc Hạ Sơ Lãng dùng khăn tay băng bó cho mình.
“Có gì đâu,” Hạ Sơ Lãng nói một cách tùy tiện, “Chẳng qua là chuyện nhỏ thôi. Vốn dĩ hôm nay ta ra ngoài cũng chỉ để đối phó với nương ta, một chiếc khăn tay cho đi thì cũng là cho rồi, đệ cần gì phải để tâm.”
Tạ Hoan thấy hai người cứ khách sáo qua lại, bèn dứt khoát lấy chiếc khăn bên hông mình đưa cho Ngu Thanh Tiêu: “Hay là dùng của ta đi?”
Ở nơi không ai thấy, đôi mắt Tiết Thời Yển hơi trầm xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play