Khi Tạ Hoan chạy đến Dục Vương phủ, Tiết Thời Yển đã thay bộ mãng phục màu son thường mặc, đổi sang một thân thường phục màu thanh trúc, càng tôn lên vóc dáng thon dài của hắn. Khí thế lạnh lùng, nghiêm nghị tan biến, thay vào đó là vẻ ôn nhuận như ngọc hiếm thấy.
Dù bị Cảnh Hữu Đế ra lệnh cấm túc trong phủ để tự suy ngẫm, sắc mặt Tiết Thời Yển lại chẳng hề sầu muộn, ngược lại còn có vài phần đắc ý.
Tay cầm quân cờ đen đặt xuống bàn cờ, hắn đang suy tính nước đi tiếp theo của quân trắng thì nghe thấy giọng nói kinh hoảng của Tạ Hoan: “Tiết Thời Yển, ngươi không sao chứ!”
Đối với sự xuất hiện của Tạ Hoan, Tiết Thời Yển thoáng chút kinh ngạc. Thấy y vì chạy quá nhanh mà suýt ngã, hắn vội vàng đỡ lấy, dịu dàng trách mắng: “Vội vàng hấp tấp làm gì, lát nữa ngã thì ngươi mới biết.”
Tạ Hoan lại chẳng màng đến chuyện mình có thể bị ngã hay không. Y nắm chặt hai cánh tay Tiết Thời Yển, vội vàng hỏi: “Đại điển tế trời đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lưu Ly Triền Hoa Ngọc Tịnh Bình dùng để hiến tế lại tự nhiên biến mất?”
“Đừng vội.” Tiết Thời Yển ôn tồn nói: “Ngồi xuống đã, từ từ nói.”
Thấy Tiết Thời Yển không chút hoang mang, dường như chẳng hề lo lắng, Tạ Hoan bỗng nhận ra trong chuyện này hẳn có điều gì đó y không biết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play